Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 236 -




Có thể thấy được dáng vẻ của hắn quả thật rất giống như một lão sư có quy củ, không chỉ là bề ngoài, khí chất cùng với tư thái toàn thân của hắn, đều mang theo dáng vẻ của một lão sư.
Nhưng trong mắt Điền Đường, Tô Tu Vĩnh trông giống với phu tử hơn là lão sư.
Nàng ngẩng đầu nhìn đối phương: "Tô tiên sinh."
Tô Tu Vĩnh lại lần nữa chắp tay "Không dám nhận, thần sứ đại nhân gọi thẳng tên của tiểu dân là được."
"Tô tiên sinh khác với người bình thường, đạo lý tôn sư trọng đạo tất nhiên ta vẫn hiểu."
Điền Đường nghiêm túc nói, "Ta có vài lời, không biết ngài muốn nghe lời hoa mỹ một chút, hay muốn ta trực tiếp nói thẳng."
Tô Tu Vĩnh sau khi nghe thấy Điền Đường nói đến đạo lý "tôn sư trọng đạo" mà cảm thấy có chút cao hứng, lại nghe được những lời ở phía sau, trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm.
Chẳng qua trước khi hắn đến nơi này cũng đã sớm chuẩn bị nếu bị gây khó dễ, lúc này cũng có thể ứng phó: "Thần sứ đại nhân có thể trực tiếp nói thẳng với ta, lời nên nói sớm muộn gì cũng phải nói, chúng ta có thể thẳng thắn nói ra sự thật với nhau."
Điền Đường cẩn thận nhìn biểu cảm của Tô Tu Vĩnh, khi nhìn thấy hắn không có một chút bài xích nào, trong lòng nàng cũng đã có chút tính toán.
Nàng nghiêng người: "Tô tiên sinh hãy vào đây, chúng ta cùng ngồi xuống rồi nói chuyện."
Tô Tu Vĩnh gật đầu: "Thần sứ đại nhân, mời."
Sau khi hai người bọn họ đều đã ngồi xuống, Điền Hồng Thảo mới đi rót hai ly nước, liền đặt trước mặt hai người bọn họ rồi mới rời đi.
Tô Tu Vĩnh theo bản năng cũng đã nâng ly lên để uống
Cho dù hắn sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi đối mặt trực tiếp với Điền Đường, tất nhiên vẫn sẽ có một chút khẩn trương.
Điền Đường cũng không dám thừa nước đục thả câu, nàng nhìn Tô Tu Vĩnh rồi mới lên tiếng nói : "Tô tiên sinh, thực không giấu diếm gì ngài, ta cảm thấy có lẽ ngài không thích hợp với việc dạy học ở thôn Điền gia."
Tô Tu Vĩnh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ, hắn đã từng nghĩ tới rất nhiều lý do khiến mình bị cự tuyệt, chỉ là hắn không nghĩ nàng sẽ trực tiếp nói thẳng như vậy, hắn mở miệng ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng kết quả vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Hoặc có thể nói nhưng chính hắn cũng không biết nên bắt đầu chuyện này từ đâu.
"Ta không có ý phủ định Tô tiên sinh." Điền Đường thành khẩn nói, "Tô tiên sinh nếu đã từng là phu tử, nhất định đã đỗ tú tài, ta cũng tin tưởng Tô tiên sinh nhất định sẽ là người có đủ năng lực, cho nên ta mới nói Tô tiên sinh không thích hợp với việc dạy học ở thôn Điền gia thôn."
Tô Tu Vĩnh trầm tư một lát: "Ta biết cách giảng dạy ở thôn Điền gia và những nơi khác đều sẽ không giống nhau."
"Đúng vậy." Điền Đường mỉm cười, "Nhưng không phải chỉ có một chút khác biệt, nếu nói ra thì có lẽ sẽ khác biệt ở rất nhiều chỗ, nếu Tô tiên sinh đã từng tham gia khoa cử, chắc chắn cũng có năng lực để đảm nhiệm vị trí phu tử, về mảng văn học nhất định cũng sẽ rất xuất sắc, nói về học thức, ta so với Tô tiên sinh hoàn toàn cách xa nhau, cũng không ở trước mặt Tô tiên sinh múa rìu qua mắt thợ.”
Tô Tu Vĩnh tất nhiên không phải là một kẻ ngốc, nghe đến đó hắn cũng đã hiểu được những lời mà Điền Đường muốn truyền đạt: "Thần sứ đại nhân là nói, học thức của ta mặc dù tốt, nhưng chỉ là ở văn học mà thôi, cũng không đủ để gánh vác nhiệm vụ dạy học ở thôn Điền gia, ta nói có đúng không?"
Điền Đường gật đầu: "Đúng vậy, Tô tiên sinh vừa tới thôn Điền gia, có lẽ còn chưa học qua kiến thức của thôn Điền gia."
"Ta đến học đường sao?" Hắn đã làm phu tử hơn mười năm, ở trấn Phong Thu ai ai cũng sẽ biết đến thân phận của hắn, lần này đến trấn Phong Thu, hắn đã gặp không ít người đến để chào hỏi hắn, bởi vì thân phận phu tử của hắn, phần lớn đều sẽ được mọi người tôn trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận