Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 940 -




Trên tờ giấy, ngoại trừ dấu hiệu chỉ có hai người biết, cũng chỉ có một chữ.
“Nhớ.”
Nhớ rõ hứa hẹn.
Tuy rằng chỉ có một từ, nhưng Vệ Kiến Đình vẫn đón ánh trăng, tỉ mỉ nhìn một lần rồi lại một lần.
Chữ "Nhớ" này, là lời hứa của Thạch Hùng đối với hắn.
Vệ Kiến Đình hơi nghiêng người về phía sau, tựa vào lồng gỗ, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng ở trên không trung.
Bắt đầu từ ngày đương kim thánh thượng đăng cơ, sự tồn tại của Vệ gia vẫn luôn bị kiêng kị, Vệ Kiến Đình lo lắng cho sự an nguy của người nhà, đã cố ý tìm Thạch Hùng, hy vọng có thể cùng Thạch Hùng diễn một vở kịch, để Thạch Hùng cùng với Vệ gia hoàn toàn mỗi người đi một ngả, nếu có một ngày Vệ gia gặp nạn, Thạch Hùng ở bên ngoài cũng có thể tiếp ứng, cho dù chỉ có thể cứu được một hai người, hắn cũng có thể an tâm.
Ngay lúc đó Thạch Hùng, là người Vệ Kiến Đình tín nhiệm nhất, cũng đang ở độ tuổi tốt đẹp, mà Vệ gia khi đó, còn là tướng thần nổi danh ở bên ngoài.
Mỗi người đi một ngả đối với Vệ gia, có nghĩa là tiền đồ của Thạch Hùng sẽ bị chặt đứt.
Ngay lúc đó Thạch Hùng lại chỉ nói một chữ.
“Nhớ.”
Dù là rời khỏi Vệ gia, sẽ chặt đứt tiền đồ, Thạch Hùng vẫn không hề chút do dự mà lựa chọn đồng ý, đây là do hắn hứa hẹn.
Mà hiện tại, chữ này lại rơi vào trong tay của hắn.
Chữ "Nhó" này có nghĩa là cho đến bây giờ, nếu Vệ gia gặp chuyện không may, Thạch Hùng vẫn sẽ nhớ lời hứa, hỗ trợ cứu người của Vệ gia.
Vệ Kiến Đình thở dài một hơi, hắn không biết chuyện mình làm cả đời này rốt cuộc có chính xác hay không, nhưng hắn biết, Thạch Hùng mà hắn tín nhiệm cho tới nay cũng không hề có phát sinh thay đổi.
Mặc kệ Thạch Hùng làm phản là vì nguyên nhân gì, ít nhất hắn còn nhớ rõ lúc trước đã từng hứa hẹn.
Thế là đủ rồi.
Suy nghĩ của Vệ Kiến Đình từ quá khứ xa xôi đã thu hồi lại, từng chút nắm chặt tờ giấy ở trong tay.
Vừa rồi người kia tốc độ đi cũng cực nhanh, ngay cả hắn cũng không thể thấy rõ dáng vẻ của đối phương, nhưng từ tư thái của đối phương cùng với tờ giấy được đưa tới mà xem, người này hiển nhiên là người của phủ Lâm Xuân.
Hiện giờ nơi đây đã bị người của Quảng An vương và Thích Cố vây quanh, người của phủ Lâm Xuân lại có thể tránh được sự theo dõi, quang minh chính đại đi tới trước mặt của hắn, nhét tờ giấy vào trong tay của hắn, lại có thể lặng lẽ rời đi, hiển nhiên thân phận của người này ngay cả Quảng An Vương và Thích Cố cũng không biết.
Vệ Kiến Đình nhíu mày.
Lúc trước hắn vẫn cho rằng chiếm lĩnh phủ Lâm Xuân là người của Nhân Vương, nhưng nếu như dưới tay Nhân Vương có nhân tài như vậy, giằng co giữa Nhân Vương và triều đình cũng không có khả năng cho tới bây giờ đều không dứt.
Nhưng ngoại trừ Nhân Vương ra, còn ai lại có năng lực sắp xếp nhân thủ dưới tay của Quảng An Vương và cả Thích Cố?
Chẳng lẽ là người của Triệu Vương?
Kế hoạch triều đình xua đuổi bá tánh, tiến thêm một bước là để cho triều đình cùng với người của Nhân Vương phát sinh xung đột, nếu như Triệu Vương cố ý châm ngòi, vậy là muốn ngư ông đắc lợi?
Đáy lòng của Vệ Kiến Đình cũng tràn đầy hoài nghi, nhưng tình huống hôm nay, hắn căn bản cũng không có khả năng đem ý nghĩ của mình truyền đạt ra ngoài, cho dù hắn cố ý nói ra suy nghĩ này, cũng sẽ không có người tin hắn, sẽ chỉ cho rằng hắn là vì an nguy của mình, mà cố ý tìm cớ để từ chối.
Nghĩ tới đây, Vệ Kiến Đình đã thở dài một tiếng.

Trong góc khuất, một bóng người lặng lẽ trốn tránh, tựa hồ đang tìm kiếm cơ hội để hành động bất cứ lúc nào.
Ngay lúc hắn nhìn quanh trái phải, xác nhận không có ai, thời điểm muốn tiến lên, phía sau lại đột nhiên có nhiều hơn một người, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, liền che miệng của hắn rồi đem hắn mang đi.
“Ưm…”
“Đừng ồn ào, là ta.”
Nương theo tiếng nói chuyện và tay che miệng bị dời đi, người bị kéo tới đã ngẩng đầu, thấy rõ người ở trước mắt đã có vẻ mặt kinh ngạc: "Lý Nhị Trụ? Sao lại là ngươi?”
"Ta còn muốn hỏi ngươi đây." Lý Nhị Trụ trên dưới đều quét mắt nhìn hắn, hạ giọng, "Ngươi không ngoan ngoãn ở lại trong kinh thành, từ xa chạy tới nơi này để làm cái gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận