Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1259 -




"Là người giỏi phòng thủ?" Điền Đường vẫn luôn nhìn về phía đối diện, "Theo lý mà nói, tin tức mà thành Thần Linh truyền ra cũng không quá nhiều, sau khi thế lực Triệu Vương bên đó biết được tin tức này sẽ phải có động thái gì đó mới phải, nếu không thì cũng phải cử một người giỏi tấn công tới, vậy mà giờ đây hết lần này đến lần khác lại cố thủ một vị tướng quân giỏi phòng ngự, chẳng lẽ bọn họ thật sự sợ chúng ta đánh tới sao?"
"Đây cũng chính là điều khiến ta cảm thấy kỳ quái." Thạch Hùng nhìn về phía trước mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hai người đứng cạnh nhau trên tường thành, có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy tình huống ở đối diện, mà người ở phía đối diện bên đó cũng có thể nhìn thấy tình huống bên này giống như vậy.
Quả thật binh lực thành Thần Linh rất mạnh mẽ, nhưng đao thương không có mắt, dù cho có thần tiên tới thật cũng không thể đảm bảo thời điểm giao tranh không có thương vong.
Để cho đối phương chủ động công kích, thành Thần Linh lấy tường thành phòng ngự mới có thể chân chính giảm số lượng thương vong xuống thấp nhất.
Đến nay đối phương vẫn không có động thủ, bọn họ chỉ có thể nghĩ thêm biện pháp khác.
Lúc này ở phía đối diện, cũng có nhiều thêm hai người, giống như bọn họ, ánh mắt thăm dò về phía đối phương.
"Tướng quân, nam tử kia chính là Thạch Hùng, từng là Thạch tướng quân của triều đình. Thời gian này, người ở lại trông coi huyện Bích Hóa chính là hắn, nhưng giờ xuất hiện thêm một nữ tử, nếu nhìn không nhầm, có vẻ Thạch Hùng vô cùng tôn kính nàng ta, chứng tỏ nữ tử này có thân phận không hề đơn giản."
Hai bên tường thành cách nhau tương đối xa, nhưng cũng không coi là quá xa, nhìn kỹ có thể thấy rõ đại khái hình dáng người đứng trên tường thành đối diện, cũng dựa vào bóng dáng đại khái có thể xác định được thái độ của bọn họ.
Yến Mãn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hướng đối diện một hồi, đột nhiên mở miệng: "Ở đối diện có người của Vệ gia."
"Cái gì?" Tên lính đứng bên cạnh Yến Mãn kinh ngạc hỏi ngược lại.
"Người Vệ gia luyện võ từ nhỏ, khí chất so với người bình thường vô cùng khác biệt, người ngoài có thể không nhận ra nhưng ta chỉ liếc mắt có thể nhìn ra", Yến Mãn chỉ vào một người trên tường thành đối diện, "Nếu không lầm thì người mặc y phục màu lam hẳn là Vệ Lương Tài, con trai Vệ Kiến Đình."
Tên lính kia lại lần nữa kinh ngạc lên tiếng: "Vệ gia Thiếu tướng quân lại đang ở bên đó? Tin tức Triều đình truyền tới ban đầu đều là thật, không phải kế sách?"
"Triều đình đức hạnh như vậy, Vệ gia phản bội chỉ là chuyện sớm muộn, điều khiến ta kinh ngạc chính là Vệ gia làm thế nào kiên trì được lâu đến vậy", ánh mắt của Yến Mãn phóng về nơi đối diện, mang theo mấy phần ý cười, "Trước kia ta thật sự không thích Vệ gia, bây giờ Vệ gia bọn họ lại có một bước tiến như thế này, ngược lại khiến cho ta phải tán thưởng."
Tên lính ở bên cạnh lại khàn khàn giọng nói: "Nhưng Vệ gia vẫn luôn trung thành."
"Còn phải xem là trung thành với điều gì, nếu như trung thành với kẻ lòng lang dạ sói, vậy còn chẳng bằng đem cho chó ăn", Yến Mãn châm chọc nói, "Bây giờ có một kẻ như vậy ngồi lên ngôi vị hoàng đế, xem ra chỉ có thể đi đến đây mà thôi, chỗ dựa duy nhất là Vệ gia cũng bị bức cho rời đi, ngược lại cũng là cơ hội tốt cho chúng ta."
"Tướng quân có tính toán gì hay không?" Tên lính theo bản năng hỏi một câu.
Yến Mãn nhíu mày quay đầu lại nhìn: "Chuyện gì cũng nói với ngươi thì còn gọi gì là bí mật quân sự?"
Tên lính quèn ngẩn người ra, sau đó ngượng ngùng cười: "Là ta đã nhiều lời rồi, nhưng tướng quân, những lời đồn đại về thành Thần Linh gì đó ở bên kia rốt cuộc là thật hay giả vậy? Trước kia ta còn tưởng rằng đều là giả, nhưng giờ nhìn lại, thậm chí ngay cả người Vệ gia đều đầu quân cho nơi đó, cảm giác dường như đều là thật."
"Dù chuyện này là thật hay giả, tuyệt đối đều là do có người ở phía sau tận lực thúc đẩy", Yến Mãn nheo mắt, "Như đã nói, mối lợi không có chim sẻ dậy sớm làm gì, người ở phía sau hao tâm tổn sức thúc đẩy truyền ra tin tức như vậy, nhất định có một mục đích không muốn người khác biết, bây giờ chúng ta còn không cả biết người đứng sau đó là ai, tùy tiện tấn công không phải một hành động sáng suốt."
"Ra là như vậy? Không hổ là tướng quân, quả nhiên sáng suốt chí phải." Tên lính kia vội vàng tán dương.
Yến Mãn cười cười, vừa nhìn về tường thành đối diện vừa nói: "Hiện tại bên ta không nắm chắc tình hình đối diện, tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ, còn phải nhìn kỹ thêm xem bọn họ muốn làm gì, sau đó mới có thể quyết định chúng ta phải làm gì, không nói tới người Vệ gia, chỉ một mình Thạch Hùng cũng không phải người dễ đối phó."

Bạn cần đăng nhập để bình luận