Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1415 -




Mặc dù bây giờ thành Thần Linh quản lý hơn nửa thiên hạ cũng không ngăn trở được bọn họ thôi không vừa mắt đối phương.
"Phụ vương ở thành Thần Linh vẫn khỏe chứ?" Tần Dung Dật đột nhiên hỏi.
"Rất ổn", Tần Nguyên Thanh không chút do dự gật đầu, lại nhìn Tần Dung Dật, "Dật nhi, ngươi cứ yên tâm, sau này có phụ vương ở đây, ngươi cũng nhất định có thể sống tốt ở chỗ này."
Vừa nói xong, hắn đột nhiên nhận ra điều gì, nắm lấy tay Tần Dung Dật: "Không đúng, Dật nhi, phụ vương ngươi ở đây có thể sống thật tốt còn không phải là dựa vào thân phận kia của ngươi sao, nếu giờ ngươi đã mất đi thân phận đó, phụ vương làm sao mà tiếp tục sống tốt ở đây được nữa hả? Hay là ngươi đi nói với vị thần sứ kia một tiếng, ta mỗi ngày sống ở đây đều không thể không có tiền."
Tần Nguyên Thanh quãng giọng mỗi lúc một cao, người xung quanh đều có thể nghe rõ lời hắn nói.
Lần đầu tiên nghe được người này nói ra những lời như vậy, cũng bởi vì khi nói chuyện vẻ mặt hắn có chút khiếp sợ, mà những người ở đây với hắn một thời gian dài đều đã quen hắn hành động không theo lẽ thường bao giờ.
Sớm đã biết rằng từ sau khi Tần Nguyên Thanh bị khu an toàn phân biệt, nhốt vào trong lồng, bọn họ đã phải căng thẳng rất lâu, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì, qua một thời gian sau mới phát hiện người này là hữu tâm vô lực, dù trong lòng hắn có ý nghĩ gì khác nhưng dựa vào khả năng của hắn bây giờ, trừ khi có bánh trên trời rơi xuống nếu không tuyệt đối không thể làm gì.
Lần này cũng giống như vậy, rõ ràng là có chuyện lớn như vậy nhưng Tần Nguyên Thanh hoàn toàn không để tâm vào vấn đề trọng điểm, mà ngược lại chỉ lo nghĩ tới chuyện ăn uống, hành động như thế này ai thấy cũng không khỏi lấy làm lạ lùng.
Tần Dung Dật thì lại sớm đã quen tính tình kiểu này của Tần Nguyên Thanh, bình tĩnh nói: "Phụ vương có muốn trở về không?"
"Về? Trở về đâu?" Tần Nguyên Thanh theo bản năng hỏi, trong nhất thời không đoán ra được ý của Tần Dung Dật.
Tần Dung Dật nhìn hắn: "Về phủ Gia Tuyền."
Đồng tử mắt Tần Nguyên Thanh hơi co lại: "Ta với ngươi cùng nhau trở về phủ Gia Tuyền? Ngươi không phải bị bắt tới đây?"
"Nếu như phụ vương đồng ý, người có thể cùng ta trở về phủ Gia Tuyền", Tần Dung Dật nói, lẳng lặng nhìn Tần Nguyên Thanh, "Ta và thần sứ đã đánh cược với nhau, nàng ấy cho phép ta dẫn theo phụ vương trở về, chỉ còn xem ý nguyện của phụ vương như thế nào."
Tần Nguyên Thanh nhìn chằm chằm vào hắn, muốn nhìn xem trong lời hắn nói có mấy phần thật giả, hắn vốn tưởng rằng Tần Dung Dật tới thành Thần Linh đại khái là giống như hắn, đều là bị bắt tới đây, nhưng bây giờ nhìn lại, thân phận Tần Dung Dật không có thay đổi, hắn vốn là dùng thân phận đó để tới đây.
Mà thân phận đó của hắn là đoạt từ tay Triệu Vương mà có được.
Tần Nguyên Thanh lùi về sau hai bước, cười khan nói: "Dật nhi, tự ngươi trở về đi thôi, phụ vương vẫn là ở lại thành Thần Linh tốt hơn, tình thế hôm nay ở phủ Gia Tuyền như thế nào còn chưa rõ, lần này phụ vương đi, chẳng phải càng thêm phiền phức cho ngươi sao."
Tần Dung Dật ngước mắt: "Phụ vương thật sự không về phủ Gia Tuyền với Dật nhi sao?"
"Không không không", Tần Nguyên Thanh khoát tay liên tục, "Dật nhi, ngươi mau về đi, lấy thân phận hiện giờ của ngươi không thể rời phủ Gia Tuyền lâu được, phụ vương cũng không giữ ngươi nữa, khi khác lại gặp, tạm biệt."
Vừa nói dứt lời Tần Nguyên Thanh đã xoay người rời đi, không đợi Tần Dung Dật nói thêm một lời nào.
Yến Mãn vừa đúng lúc đi tới, chỉ nhìn thấy bóng lưng Tần Nguyên Thanh vội vã rời đi, không nhịn được nghiêng đầu hỏi: "Thái… Sao lại rời đi nhanh như vậy? Ngài ấy không định tiễn bệ hạ về sao?"
Tần Dung Dật lắc đầu: "Xem ra phụ vương sống ở đây cũng không tệ, còn ngươi thì sao, đấu với người ta, ai thắng ai thua?"
Yến Mãn cúi thấp đầu: "Tên Lý Nhị Trụ đó quả thực có mấy phần năng lực, ta đã đổi mấy lần các phương thức tác chiến khác nhau với hắn mà cuối cùng sách lược của hắn vẫn chiếm được phần thắng hơn ta."
"Hửm?" Tần Dung Dật quay đầu lại, "Ngươi vậy mà chịu thua rồi?"
Yến Mãn thở dài một tiếng: "Đúng, ta nhận thua, năng lực của hắn so với tượng tượng của ta còn xuất chúng hơn nhiều, ban đầu ta còn cho rằng hắn tự nhận có sở trường binh pháp chẳng qua là phô trương thanh thế để che giấu sử dụng những thủ đoạn không đứng đắn, thực tế tiếp xúc mới phát hiện, những thành tựu trên phương diện binh pháp của hắn không hề kém ta, thậm chí người Vệ gia đấu với hắn thì phần thắng cũng chỉ năm mươi năm mươi, nghe nói hắn là người xuất thân và đi lên từ chính thành Thần Linh, chẳng qua thân phận ban đầu là một tên lưu manh, cho nên trên người mới mang theo mấy phần khí chất hào sảng không so đo."

Bạn cần đăng nhập để bình luận