Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1267 -




Hạ Tùng Dương nhíu mày: "Không phải trước đây ngươi từng nói là người của Triệu vương không tin thành Thần Linh, lấy thành Thần Linh làm việc chính sao?”
Lâm Thành Phúc ngước mắt, mỉm cười nói: "Chỉ cần khiến cho người của thành Thần Linh nghĩ là người của Triệu vương là có thể, Vương gia nghĩ sao?"
Hạ Tùng Dương sửng sốt, ngay lập tức thông suốt, vỗ mạnh lên đùi: "Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra cái này nhỉ. Chỉ cần để cho người của chúng ta mạo danh thành người của Triệu vương rồi động thủ với thành Thần Linh, chắc chắn thành Thần Linh sẽ phải cảnh giác. Đến lúc đó chỉ cần thành Thần Linh lơ là để lộ một ít thần lực ra, người của Triệu vương sẽ không thật sự tin vào sự tồn tại của thành Thần Linh nữa.”
“Hơn nữa.” Lâm Thành Phúc tiếp tục nói: “Vương gia có biết mối quan hệ của Triệu vương và vị tiểu thế tử thông minh từ nhỏ kia như thế nào không? Nếu Triệu vương muốn ngôi vị Hoàng đế thì rốt cuộc tiểu thế sẽ tận lực khuyên hay vẫn là nghe theo?”
Hạ Tùng Dương có thể cảm giác được trong lời nói của Lâm Thành Phúc còn ngầm có gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được, sau một lúc tự vấn mãi cuối cùng hắn cũng bỏ cuộc, trực tiếp hỏi: “Người nói nghe thử xem.”
Lâm Thành Phúc nâng tay, ra ý mời Hạ Tùng Dương ngồi ở trước mặt mình, cầm một quân cờ lên đặt ở giữa bàn cờ, lại thả thêm vài quân cờ bên cạnh, vừa xếp cờ vừa nói: “Ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, dưới còn có ba điểm thiên hạ, mà ba thế lực này đều đang lăm le ngôi vị Hoàng đế. “Người được thần linh có cả thiên hạ”, bản chất câu này không có vấn đề gì, nhưng chính là muốn xem đến cuối cùng ai sẽ là người ở thế trên cơ có thể chiếm được ngôi vị Hoàng đế.”
Bản thân bàn cờ không có ý nghĩa sâu xa gì, Hạ Tùng Dương chỉ là một kép võ*, không biết gì nhiều về chơi cờ, nhưng hắn vẫn sẵn lòng ngồi lại phòng để bàn luận về ván cờ.
*Tên một mặt nạ xuất hiện trong tuồng hóa trang, ý chỉ một người đại diện cho sức mạnh và sự trung thành, luôn bộc trực và nóng nảy.
Bàn cờ ngụ ý “bày mưu lập kế”, bằng cách cố ý đặt bàn cờ không xác định ở trong phòng, từ đó cũng có thể nhìn ra được thật ra ở trong lòng Hạ Tùng Dương, hắn rất hài lòng khi được người khác khen ngợi bằng những lời như thế.
Cũng bởi thế mà hắn càng chú ý đến người sử dụng bàn cờ hơn.
Lúc Lâm Thành Phúc đùa giỡn trên bàn cờ, lục chú ý của Hạ Tùng Dương hoàn toàn tập trung trên người y, rất nghiêm túc lắng nghe.
Thậm chí Lâm Thành Phúc còn không ngẩng đầu lên nhìn hắn mà vẫn nói hết lời y muốn nói ra: “Trước đây ba điểm thiên hạ mỗi nơi đều muốn chiếm được ngôi vị hoàng đế, chắc chắn Triệu vương cũng không phải ngoại lệ. Tuy vậy hiện tại tuổi Triệu vương đã lớn, nếu đúng như lời đồn thì vị Tiểu thế tử kia vẫn luôn được Triệu vương thiên vị, bây giờ người nắm giữ đại cục cũng là hắn ta. Nhưng mối quan hệ càng thân mật khăng khít thì khi gặp phải ngôi vị Hoàng đế, ắt hẳn sẽ xuất hiện khe nứt.”
Hạ Tùng Dương đã nhận ra cái gì đó nhưng vẫn không thể hiện ra.
“Ý của ngươi là?”
Ở trên bàn cờ ngay trước mặt, chính giữa là quân cờ màu trắng, xung quanh đều là quân cờ màu đen. Lâm Thành Phúc di chuyển một quân cờ màu đen vào chính giữa: “Vị Tiểu thế tử kia thông minh lại còn lý trí, nhưng không có nghĩa là Triệu vương cũng đủ lý trí như vậy, mà một khi Triệu vương biết được tin trong thành Thần Linh thật sự tồn tại thần linh thì chắc chắn hắn sẽ sai người tiến công, đến lúc đó cho dù là vị Tiểu thế tử thông minh kia cũng không thể làm trái ý định của Triệu vương được.”
Hạ Tùng Dương nhíu mày: “Ý của ngươi là chúng ta còn cần phải phái người đi ly gián quan hệ của Triệu vương và vị Tiểu thế tử kia sao? Như vậy thì có ích lợi gì đối với ta?”
Lâm Thành Phúc ngẩng đầu: “Vương gia, mục tiêu của chúng ta là thành Thần Linh, mục đích của việc cho người đi lan truyền tin tức là vì muốn kích động Triệu vương và triều đình động thủ với thành Thần Linh, binh lực ba nơi đều suy yếu thì chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi, việc chúng ta cần phải làm đó chính là suy được điều cần làm từ mục đích, chứ không phải suy mục đích từ điều cần làm.”
Nghe đến đó, cuối cùng Hạ Tùng Dương cũng hiểu được ý của Lâm Thành Phúc, lập tức gật đầu: "Ngươi nói chí phải, bổn vương sẽ đi an bài cái này. Nếu chuyện này thành công bổn vương sẽ không quên công lao của ngươi!"
“Đa tạ Vương gia.” Lâm Thành Phúc khom mình hành lễ, trong lòng thầm nghĩ, nếu y thật sự chỉ là mưu sĩ đến nương thân thì lúc này đã tìm cách rời khỏi phủ Nhiếp Chính Vương rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận