Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 143 -




"Ta... Ta muốn trồng trọt." Điền Nhị Nữ nhanh chóng nhìn Điền Đường, ngượng ngùng cúi đầu, "Ngoại trừ trồng trọt cái gì ta cũng không biết, tiểu muội, ta có thể đi trồng trọt hay không? Tuy trồng trọt không phải công việc khá tốt, nhưng ta có thể trồng một ít giống cây tạo ra nguồn lương thực cho gia đình chúng ta.”
“Được, vậy thì chúng ta trồng đi. Chúng ta sẽ gieo trồng trên toàn bộ đất chúng ta có.” Điền Đường nói, sau đó nàng lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, "Tuy nhiên nhị tỷ, tỷ cũng không cần quá mệt mỏi, nếu tỷ vì trồng trọt mà mệt chết, ta sẽ không cho tỷ đi trồng trọt."
Điền Nhị Nữ thấy Điền Đường đồng ý, cả người đều giống như sống lại, nàng liền nhanh chóng gật đầu: "Được, nhất định, ta khẳng định sẽ không khiến bản thân mình mệt mỏi như vậy, đến lúc đó ta sẽ trồng cải trắng cho muội ăn."
"Còn có ta nữa." Điền Đại Nữ giơ tay, “Tiểu muội, ta sẽ làm quần áo mới cho muội, làm quần áo đặc biệt đẹp cho muội mặc.”
Điền Đường nhìn hai người họ, cũng trở nên vui vẻ hơn, nàng cũng nghiêm túc gật đầu, trong mắt lộ rõ ý cười: “Ừm, được.”
Từ sâu bên trong tâm hồn của Điền Đường mà nói, nàng hy vọng mấy tỷ tỷ của nàng đều có thể đạt được những thành tựu nhất định, ít nhất ở thời đại này, sẽ không bởi vì bất kỳ lý do nào như giới tính, mà họ bị ép buộc làm những chuyện mà họ không muốn làm.
Cho nên ngay từ đầu, nàng liền cố ý bồi dưỡng năng lực của đám người Điền Đại Nữ, ví dụ như nàng mở cửa sau cho các nàng, để cho các nàng gánh vác một phần trách nhiệm của các lão sư khác.
Nhưng dần dần, nàng đã phát hiện ra rất nhiều chuyện không phải dựa vào suy nghĩ của nàng là có thể thay đổi.
Trong quá trình này, sẽ có lúc Điền Đại Nữ và Điền Nhị Nữ tự cảm thấy bản thân thật kém cỏi, các nàng luôn cảm thấy năng lực của mình không đủ, không có cách nào để giúp đỡ cho Điền Đường, về điểm này, Điền Đường thỉnh thoảng cũng có thể nhận ra, nhưng nàng chỉ có thể tinh tế thay đổi khi họ nói chuyện cùng với nhau mà thôi, cứ như vậy mà thay đổi dần những suy nghĩ đó của hai người.
Bởi vậy khi Điền Đại Nữ cùng Điền Nhị Nữ đã đưa ra ý kiến của mình. Điền Đường cũng không nói thêm bất cứ điều gì mà liền đồng ý, dù sao cũng có nàng ở đây, mặc kệ năng lực của các tỷ tỷ có như thế nào, nàng đều có thể chăm sóc các nàng đến cuối đời.
Nghĩ như vậy, Điền Đường hoàn toàn buông tay, hơn nữa nàng đã lôi kéo hai người hàn huyên một chút, tất nhiên cũng chỉ có duy nhất một vấn đề, đó chính là "Đi", muốn dệt vải thì liền đi dệt vải, muốn làm ruộng thì lập tức đi làm ruộng, cho dù thứ họ muốn là nuôi heo, nàng nhất định cũng sẽ đồng ý.
Nàng chỉ là muội muội của họ mà thôi, không phải là một bậc trưởng bối muốn con mình trưởng thành, không phải cứ nhất định biến những tỷ tỷ của mình thành những nữ nhân mạnh mẽ, nàng mới có thể trở nên vui vẻ.
Ngược lại, nàng càng muốn các tỷ tỷ của mình sống một cuộc sống như họ mong muốn, nếu có thể nàng mong rằng họ sẽ hạnh phúc.
Sau một lúc trò chuyện, Điền Đường ra ngoài, đi gặp đám người Điền Cúc Hoa, nàng cũng nói ra suy nghĩ của mình với các nàng.
Đối mặt với vẻ mặt nơm nớp lo sợ của đám người Điền Cúc Hoa, Điền Đường đã nói trực tiếp với họ: "Nói cách khác, bất kể là đối với thôn Điền gia hay là đối với Thần nữ, các ngươi cũng chỉ là thôn dân bình thường mà thôi, không khác gì những người khác cả."
Không khác, cũng có nghĩa rằng họ cũng không nên gánh vác những trách nhiệm không thuộc về mình.
Sự phát triển nhanh chóng của thôn Điền gia đối với tất cả thôn dân mà nói có tác động vô cùng lớn, nhưng đối với đám người Điền Cúc Hoa, tác động chỉ là lớn hoặc nhỏ, không vì bất kỳ điều gì khác, đơn giản là các nàng là người gần với "thần nữ" nhất trong thôn Điền gia, ngoại trừ Điền Đường.
Mà trong rất nhiều năm qua, đám người Điền Cúc Hoa vẫn luôn là những nông nữ bình thường, trong cuộc đời các nàng, phần nhiều là trồng trọt làm việc, dựa trời ăn cơm, không những vậy họ còn coi trời bằng vung, không nhìn thấy bầu trời rộng lớn bên ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận