Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 594 -




“Muội muốn công khai thiên nhãn sao?” Điền Hồng Thảo hỏi.
Điền Đường nhìn nàng, điều khác biệt là sau khi hỏi Điền Hồng Thảo liền hối hận, khẽ cười: "Hồng Thảo tỷ hỏi hay lắm, đây quả thực là điều chúng ta cần chú ý, thiên nhãn tuy tốt, cũng có thể kiểm soát vấn đề an toàn của bá tánh trong huyện, nhưng tạm thời chưa cần công khai, kẻo gây hoang mang cho họ."
Còn tại sao nàng lại để những người trước mặt mình biết sự tồn tại của thiên nhãn, ngoại trừ Điền Hồng Thảo và Điền Đào Hoa, sự trung thành của những người còn lại đã đạt đến 100%, họ đều là những người đáng tin cậy. Với sự tồn tại của máy giám sát, khi lập kế hoạch cho công việc trong tương lai, họ cũng có thể cân nhắc giám sát để tránh lãng phí thời gian cho những việc không cần thiết.
Suy cho cùng, bất kể là tòa thành trên không hay là máy theo dõi, đều là kỳ tích, nhưng cũng không phải kỳ tích. Tòa tháp trên không chỉ có thể tồn tại khi có hỗ trợ, việc thang máy đi lên đi xuống là nguyên nhân tại sao những người khác không thể nhìn thấy cấu trúc của nó nên cũng có thể giải thích tùy ý sao cho logic là được.
Mà cách vận hành của máy giám sát này cũng có thể dùng bằng khoa học mà giải thích.
Chỉ là trong mắt những người chưa hiểu về khoa học, những thứ này giống thần tích hơn.
Bất kể là thiên nhãn hay máy giám sát thì người bình thường đều chưa từng tiếp xúc qua, nếu để bọn họ biết có thứ có thể theo dõi mọi hành động của họ ở bên ngoài, chắc chắn sẽ khiến họ cảm thấy bị đe dọa, như vậy càng bất lợi với trấn Thần Linh.
“Thần sứ nói đúng, tạm thời bá tánh không cần biết đến thiên nhãn, nhưng có rất nhiều người trên màn hình đang ở quanh đây..." Từ Triết nhìn lên.
Điền Đường gật đầu: "Sẽ có báo động, Du Ninh cùng Du Ý sẽ đối phó."
Từ Triết gật đầu: "Vậy thuộc hạ không sao."
Triệu Đồ và Lâu Đồng Nghĩa cùng hai người đi theo gật đầu, lại lắc đầu liên tục: "Chúng ta cũng không sao."
Khi nói chuyện, ánh mắt của hai người vẫn còn có chút hoảng hốt, hiển nhiên là vẫn chưa thể hoàn hồn trước sự kinh ngạc khi chiêm ngưỡng thiên nhãn.
Điền Đường cũng không nhắc nhở họ, để họ tự nhìn, nàng bước tới, nắm tay Điền Đào Hoa và Điền Hồng Thảo: "Đi, muội dẫn các tỷ đi xem ngoại cảnh."
“Cũng có thể nhìn bên ngoài sao?” Hai người đi theo Điền Đường.
“Đương nhiên.” Điền Đường đi tới cửa, mở cánh cửa đóng chặt ra.
.Ngay khi một cơn gió thổi qua, hai người phía sau đồng thời nheo mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa thì họ đã đến phía trước được vài bước. Tại đây có thể nhìn rõ cảnh vật ở bên ngoài.
Từ Triết, Triệu Đồ, Lâu Đồng Nghĩa, Mai Kỳ cùng những người khác theo sát phía sau.
Khi bước ra khỏi cửa họ vẫn còn thận trọng, cho đến khi xác nhận rằng dưới chân mình không có chút rung lắc nào thi mới tự tin bước ra ngoài.
Từ Triết nhanh chóng tìm thấy huyện nha Dương Nam Huyền.
"Trước đây, đó là nơi chúng ta đã nhìn thấy tòa tháp trên không."
Triệu Đồ dựa vào lan can, nhìn xuống, không khỏi kinh ngạc: "Thật kì diệu, cứ như thể chúng ta đang đứng trong chốn thần tiên."
“Từ xưa đến nay, các bậc đế vương đều truy cầu trường sinh bất lão, nhiều lần cố gắng dựng nên tiên đài, nhưng cuối cùng đều vô ích, nếu trong đời họ có thể nhìn thấy một tòa tháp thần kỳ như vậy trên bầu trời, nhất định có chết cũng không tiếc!" Lâu Đồng Nghĩa nói tiếp.
“Hoàng đế cầu trường sinh bất lão, lại bỏ mặc thần dân, lại không biết ông trời thương thần dân.” Hứa Triết cảm khái nói, “Nếu trong lòng không có dân, thành tiên có ích lợi gì?”
Mai Kỳ đứng cạnh ba người họ, hàng ngày hắn phụ trách chuyện ở trấn Thần Linh nên không thường xuyên giao với ba người họ, lại thêm chênh lệch tuổi tác và kinh nghiệm sống nên khí chất của hắn khác hẳn với ba người họ.
"Thật may mắn khi thần sứ vẫn ở đây, chỉ có người mới có thể thật sự đưa chúng ta vào. Trong lòng ta, không ai trong những người ở đây có thể bình đẳng yêu thương mọi người như người, cả ta cũng vậy."
Ba người họ có chút sửng sốt, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu.
"Đúng vậy, thật may mắn khi thần sứ vẫn ở đây."


Bạn cần đăng nhập để bình luận