Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 506 -




“Lúc trước ngươi đã tới huyện Dương Nam chưa?” Lý Nhị Trụ hỏi.
"Đã tới một lần, nhưng ta không nhìn kỹ." Thạch Vĩ Minh nhìn quanh trái phải, "Hình như huyện Dương Nam bây giờ cũng đã tốt hơn so với lúc mà ta tới, chưa kể đến việc, đường này nếu sửa xong, cả người đều thoải mái không ít."
“Đúng vậy, sửa đường thật tốt.” Lý Nhị Trụ vừa nói chuyện với Thạch Vĩ Minh, vừa dẫn hắn đi về phía quán trọ.
Đi tới cửa quán trọ, Thạch Vĩ Minh đã ngẩng đầu: "Khách điếm Duyệt Lai, rất nhiều địa phương cũng đều đặt cái tên này cho khách điếm, chúng ta tới nơi này để ăn cơm sao?"
"Ngươi đi vào thì sẽ biết." Lý Nhị Trụ nhịn không được liền nở nụ cười, hắn cho rằng Thạch Vĩ Minh sẽ vẫn cảnh giác, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đã buông lỏng, "Đi thôi, đi vào trong xem thử, ngươi sẽ thấy rất nhiều đồ vật mà trước đó ngươi chưa từng nhìn thấy."
Lý Nhị Trụ dẫn đầu đi vào quán trọ.
Thạch Vĩ Minh ở cửa do dự một lát, cuối cùng cũng đã cất bước đi vào.
Vừa vào cửa, đầu tiên hắn đã nhìn thấy ngăn tủ vô cùng kỳ quái ở phía trước.
Lý Nhị Trụ bình tĩnh tiến lên, quẹt chứng minh thân phận tại quầy giao dịch để mua hai cái đùi gà nóng hổi rồi mới ra lò, một tay cầm, một ta đưa tới cho Thạch Vĩ Minh.
Thạch Vĩ Minh cúi đầu:???
Thạch Vĩ Minh ngẩng đầu:!!!
“Ngươi mau ăn đi, ở phủ Lâm Xuân thật đúng là không dễ dàng gì mới ăn được thịt.”
Lý Nhị Trụ tự mình cắn một miếng, thấy Thạch Vĩ Minh vẫn để lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, theo ngón tay liền chỉ vào quầy giao dịch, “Ngươi tự mình đi xem, xem bên trong kia còn có thể giấu đùi gà nóng hổi nữa hay không.”
Lý Nhị Trụ đã nói như vậy, Thạch Vĩ Minh cũng không do dự nữa, bước nhanh đến đó rồi đi vòng quanh ngăn tủ để dạo qua một vòng, lại hoàn toàn không phát hiện ra được chỗ không thích hợp ở trong đó, ngăn tủ như vậy, chuyện thả đùi gà xuống thì cũng có thể chấp nhận đi, đùi gà chín nóng hầm hập, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng, chủ yếu nhất là hắn hoàn toàn đã nhìn không ra lúc trước Lý Nhị Trụ đã lấy đùi gà ra từ nơi nào.
Tìm vài vòng về sau, Thạch Vĩ Minh cũng đã đưa tay ra để đụng chạm, bất kể như thế nào để tìm, đều chỉ sờ đến lúc lạnh lẽo xúc cảm, trừ lần đó ra, cũng không có bất kỳ cảm giác nào khác.
Ngược lại là chính giữa lại có một thứ màu đen có chút kỳ quái, chỉ là hắn đã thử vài lần, đều không hề xuất hiện bất kỳ đồ vật nào.
Lúc này Lý Nhị Trụ lại đi tới trước quầy giao dịch: "Ngươi lại đây, ta làm ảo thuật cho ngươi xem.”
Thạch Vĩ Minh ngơ ngác đi tới bên cạnh hắn, trong tay đã trực tiếp bị nhét một cái đùi gà lớn.
Lý Nhị Trụ xoa xoa ngón tay, rồi đưa tay ra đặt ở trên quầy giao dịch, màn hình màu đen ở giữa chợt sáng lên, Thạch Vĩ Minh ở bên cạnh cũng trừng to hai mắt.
Kết quả là Lý Nhị Trụ cũng hoàn toàn không có ý định giải thích với hắn, hắn cuối cùng đã nhắc tới: “Ngươi muốn ăn cái gì trước, hay là ăn rau cải trắng đi.”
Hắn chọn một bắp cải trắng trong số hàng hóa và sau đó hắn đã nhấn [Xác nhận], bắp cải trắng đã được đưa ra khỏi ngăn kéo của quầy giao dịch.
Lấy rau cải trắng ra, hắn trực tiếp ném vào trong lòng của Thạch Vĩ Minh, lại quay đầu lại tiếp tục mân mê ở chỗ quầy giao dịch, hắn không mua thêm cái khác, chỉ mua mỗi loại cải trắng.
Chỉ chớp mắt, trong lòng của Thạch Vĩ Minh đã ôm đầy rau cải trắng, thật sự không thể ôm vững, trực tiếp ngã trên mặt đất, nhiều cải trắng như vậy, thấy thế nào cũng không thể giấu ở trong quầy giao dịch.
Thần sắc của Thạch Vĩ Minh ban đầu chính là khiếp sợ nhưng ngay sau đó đã biến thành hoài nghi nhân sinh, hắn thậm chí còn sinh ra một loại ý nghĩ hoang đường rằng mình có còn thật sự sống ở trên đời này nữa hay không.
"Nhiều cải trắng như vậy, ngươi định tự mình ăn sao?" Điền Đường từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Lý Nhị Trụ, cùng với Thạch Vĩ Minh đang ôm cải trắng bên người Lý Nhị Trụ, liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của Lý Nhị Trụ, ánh mắt của nàng khi nhìn Thạch Vĩ Minh ít nhiều cũng có chút đồng tình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận