Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 947 -




Nàng mở giao diện đại sảnh giao dịch ra, lần này không có lựa chọn trực tiếp chiêu mộ công nhân, mà là lấy danh nghĩa "Mời chào" để tiến hành, hy vọng trong thành Thần Linh cũng có thể có tài nghệ như thế, hoặc là người có ý tưởng về việc xây dựng lều tạm sẽ đến đăng ký tại nhà thành thị.
"Mời chào" chủ yếu được chia thành nhiều phần, một phần là làm vải chống thấm nước, nếu chỉ cần vải thoát nước thì có thể dùng dầu cây trẩu là được, có thể dùng phương pháp làm ô để tiến hành, nhưng độ chắc và dẻo dai của vải cũng cần được đảm bảo, chỉ sử dụng mỗi dầu cây trẩu thì có thể không có cách thỏa mãn.
Ngoài ra còn phải chào mời nhân tài toàn diện, nếu ai có ý tưởng về việc dựng lều, hoặc có đề xuất, hoặc là từng có kinh nghiệm dựng lều thì đều có thể đăng ký tại nhà thành thị.
Sau đó là phần khung gỗ tháo rời, phần này trùng lặp với nội dung chiêu mộ của nhà máy chế biến sản phẩm gỗ nên trong bài viết này đặc biệt chỉ ra rằng những ai có ý tưởng hay sẽ là người đầu tiên có cơ hội vào làm ở nhà máy chế biến sản phẩm gỗ.
Đây không phải là lần đầu tiên "mời chào", trước đó thành Thần Linh đã từng sử dụng những cái tên khác để chiêu mộ những nhân tài có năng lực nhất định, nhưng đây quả thực là lần đầu tiên công khai chiêu mộ quy mô lớn.
Điền Đường đã dành một đêm để sắp xếp đại khái các chi tiết của công việc chào mời này, sửa sang lại một lần nữa rồi cho người đưa sang xưởng in, tạm thời xen kẽ nội dung quan trọng để ngày mai cho bài lên báo, để bá tánh có thể sớm biết được tình hình mời chào lần này.
...
“Lại đây.” Lý Nhị Trụ đứng bên cạnh Vệ Kiến Đình, “Vệ tướng quân, ngài có bao giờ nghĩ những bá tánh này đang nghĩ gì không?”
Sắc mặt Vệ Kiến Đình trông nghiêm nghị ;aok nặng nề.
Những ngày này, hắn trơ mắt nhìn bá tánh gian nan đi về phía trước, mỗi một bước chân như giẫm lên tim hắn, khiến hắn chưa bao giờ cảm thấy bình tâm.
Rốt cuộc cái gì mới là chính thống?
Nhiều ngày như vậy, hắn đã không chỉ một lần nghĩ tới vấn đề này, hắn vốn tưởng rằng ai bước lên ngôi vị hoàng thượng, lấy được ngọc tỷ thì đều là chính thống.
Hắn mặc kệ người này là ai, mặc kệ hoàng thất lục đục, chỉ cần hắn có thể trấn thủ triều đình, răn đe khiến quân địch không thể tấn công hoặc không dám tấn công, thì bá tánh liền có thể sống một cuộc sống yên ổn.
Nhưng bây giờ, hắn phải trơ mắt chứng kiến ​​​​bá tánh bị đuổi đi, lạng bạt khắp nơi, chịu tra tấn đau đớn.
Mà hắn, rõ ràng hết lần này đến lần khác muốn bảo vệ bá tánh, lại chỉ có thể bị nhốt trong nhà giam, ngay cả một tiếng kêu cũng không thể kêu lên.
Vệ Kiến Đình giơ tay, vỗ mạnh vào chiếc lồng gỗ, phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ.
Xiềng xích trên người hắn vừa dày vừa chắc, cho dù hắn có động tác mạnh bạo như thế nào, xiềng xích cũng chỉ khẽ đung đưa không có lay động được bao nhiêu, hắn nghĩ cũng biết mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi xiềng xích.
“Vệ tướng quân có biết, vị đang ngồi trên kia dùng thủ đoạn vụng về mới đoạt được ngồi hoàng đế, hắn vì ngôi vị hoàng đế kia mà không màng tình nghĩa huynh đệ, Vệ tướng quân còn hy vọng hắn sẽ để ý đến tánh mạng của bá tánh sao?” Lý Nhị Trụ nói.
Khi mắt Vệ Kiến Đình liếc sang, hắn tiếp tục nói: "Vệ tướng quân, từ xưa đến nay, hoàng thất cũng không phải đều là nhất thành bất biến, phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân mới là đạo lý của hoàng thất, sỡ dĩ hoàng thất vẫn cứ kéo dài mãi bởi vì bọn họ là người cầm quyền, họ ở địa vị tối cao, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta đâu? Cho dù giữ địa vị cao như Vệ tướng quân, cũng chỉ là đầy tớ trong mắt hoàng thất thôi."
Những lời của Lý Nhị Trụ khiến đôi mắt của Vệ Kiến Đình có chút tối sầm lại, muốn miệt mài đi sâu hơn, nhưng bây giờ Lý Nhị Trụ là kẻ thù của hắn, thay vì tập trung vào những thứ khác, chẳng hạn như thân phận của Lý Nhị Trụ.
Trước đây hắn đã cảm thấy Lý Nhị Trụ có điều gì đó không đúng, nhưng vào lúc này, hắn cơ hồ hoàn toàn chắc chắn Lý Nhị Trụ không phải là một người đơn giản.
“Cái gọi là quân thần, thần dân trước đây, quân đi trước, thần dân đi sau, nếu quân yêu quý thần dân, yêu quý bá tánh, thần đương nhiên phải phục tùng, nhưng nếu quân không yêu thần không yêu dân thì sao? Vậy quân có tác dụng gì?" Lý Nhị Trụ có thể cảm thấy được Vệ Kiến Đình đang hoài nghi hắn, hắn không che giấu thân phận của mình nữa, từng câu đều là nói tới hoàng thất, "Quân chủ chỉ là một phương tiện của giai cấp thống trị mà thôi, ai có năng lực, người đó có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, cái gọi là thiên tử cũng chỉ là để bọn họ giành lấy lòng tin của bá tánh, là cái cớ mà bọn họ tùy ý bịa ra, để Vệ tướng quân ở đây, nhưng lại không để Vệ tướng quân lên tiếng, để sau lại bịa đặt lấy cớ cho Vệ tướng quân tiếng xấu muôn đời, nhưng hành động mấy nay của Vệ tướng quân chẳng phải là tiếp tay cho bạo chúa ngược đãi người khác, chẳng phải là làm chuyện để lại tiếng xấu muôn đời sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận