Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 136 -




Chu Lý Viễn làm Lý Chính nhiều năm như vậy, trên tay cũng có một ít người có thể tín nhiệm được, trong khoảng thời gian này người nhà của hắn cùng những người hắn tín nhiệm đều đi đến thôn Điền gia, bọn họ ở tại trấn Phong Thu cũng không có nỗi lo về sau nữa, liền bắt đầu nghĩ mọi cách giúp Điền Đường hỏi thăm về tin tức của thổ phỉ.
Thẳng đến hai tháng sau rốt cuộc Điền Đường tìm thấy một cơ hội.
Gần trấn Phong Thu có một thế lực nhỏ, xuất thân từng là thổ phỉ, sau khi thiên hạ đại loạn thế lực nhỏ này trực tiếp bỏ đi thân phận thổ phỉ, cũng nâng lên lá cờ, người dẫn đầu nói bản thân đã từng là huynh đệ con cháu nào đó của tiên đế, lấy danh “bình định”, trở thành thế lực nhỏ một phương.
Mặc kệ lý do này khó tưởng tượng cỡ nào, bởi vì vốn dĩ bọn họ có xuất thân từ thổ phỉ nên mỗi người đều ngang ngược không nói lý, cũng không có ai dám đối mặt thành địch với bọn họ, vì thế cũng để cho bọn họ từng chút phát triển phất lên.
Gần đây nhất người của Chu Lý Viễn nghe được tin đám người từng tập kích thôn xóm cùng trấn Phong Thu trước đây đang thương lượng ra cửa cướp bóc.
Mục tiêu của bọn họ lại không phải thế lực nhỏ này mà là một trấn khác cách trấn Phong Thu không xa, tính toán qua mấy ngày nữa liền xuống núi động thủ.
Từ trong tay Chu Lý Viễn, Điền Đường cầm được bản đồ phạm vi mấy ngàn km bao gồm trấn Phong Thu, đơn sơ thì đơn sơ nhưng ít ra có thể phán đoán trấn nhỏ đó rốt cuộc ở chỗ nào, cùng với khoảng cách giữa nhau, hơn nữa kinh nghiệm của Chu Lý Viễn phong phú, trên bản đồ nơi nào cần đi thời gian bao lâu đều biết, nàng cũng đại khái có thể biết được.
Trùng hợp chính là thế lực nhỏ kia vừa hay là nơi gần nhất với trấn nhỏ phụ cận mà nhóm thổ phỉ kia muốn tập kích.
Điền Đường bỏ ra thời gian nhìn giao diện nhiệm vụ.
Khoảng cách nhiệm vụ tiêu diệt thổ phỉ đếm ngược còn lại 6 ngày, nếu trong 6 ngày nàng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ thì có nghĩa nhiệm vụ này sẽ thất bại.
Giao diện nhiệm vụ nhắc nhở, một khi nhiệm vụ này thất bại sẽ khấu trừ 1000 lượng bạc.
Đối với tình huống ngượng ngùng trong túi của Điền Đường bây giờ mà nói, một khi nhiệm vụ thất bại liền có nghĩa nàng còn phải thiếu nợ 1000 lượng bạc, khả năng ở đoạn thời gian rất dài tiếp theo sự phát triển của thôn Điền gia sẽ đi vào trạng thái dừng chân tại chỗ.
Nàng cũng có thể từ bỏ nhiệm vụ, như vậy bị trừng phạt cũng có 10 lượng bạc mà thôi.
Nhưng nàng vẫn muốn đánh cược một lần, nàng muốn biết một nhiệm vụ bị đánh dấu là nhiệm vụ [khó khăn] đến tột cùng có thể mang cho nàng khen thưởng thế nào.
Trực giác nói cho nàng biết khen thưởng của nhiệm vụ lần này sẽ có quan hệ cùng “chiến lực”.
Hiện tại tất nhiên thôn Điền gia không cần đến chiến lực, nhưng nếu thôn Điền gia còn muốn tiếp tục khuếch trương ra bên ngoài thì chiến lực của thôn Điền gia sẽ trở thành điểm mấu chốt thành bại, nếu như không có chiến lực, thôn Điền gia cũng chỉ có thể là “Rùa đen rút đầu”.
Điền Đường vẫn luôn cảm thấy những thứ như chiến lực dùng hay không dùng là một chuyện, nhưng có hay không có là một chuyện khác.
Ta có, nhưng ta không cần, đó là trâu bò.
Nhưng nếu như ta ngay cả có cũng không có, đó chính là con gà yếu.
Trong hai lựa chọn là trâu bò và gà yếu, nàng không do dự chút nào sẽ chọn cái phía trước, cho nên nhiệm vụ lần này nàng nhất định phải làm, hơn nữa còn muốn hoàn thành một cách hoàn mỹ.

"Thực sự có thể sao?"
"Mọi chuyện đều đã đến nước này, không được cũng phải được, đi thôi, cũng sắp đến rồi."
Bóng đêm dần tối, hai bên đường bị rừng cây che đậy, từng chiếc xe ván gỗ được giấu trong bóng tối, xác nhận toàn bộ đã được giấu kỹ, mười mấy người lặng lẽ rút khỏi một nơi khác. Cách một căn cứ đóng quân vài dặm, ngọn lửa nhỏ từ nơi nào đó phóng ra.
Một chỗ, hai chỗ, ba chỗ, xung quanh... Trước khi bị phát hiện, người phóng hỏa đã lặng lẽ bỏ chạy, không để lại một bóng dáng nào.
Thời điểm người đóng quân chú ý tới, những ngọn lửa nhỏ này gần như đã biến thành biển lửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận