Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 813 -




Vệ Lương Tài vội vàng nói: “Cha, ta có thể giúp người gánh vác trách nhiệm.”
“Câm miệng!” Vệ Kiến Đình càng nhìn hắn ta lại càng tức giận, “Ngươi còn dám nói? Chúng ta đang bàn đại sự trong thư phòng, ngươi không gõ cửa mà cứ xông vào như vậy, còn có gan nói sẽ chịu trách nhiệm, chỗ này không phải chuyện của ngươi, mau trở về đi!!!”
“Cha...” Vệ Lương Tài vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn Vệ Kiến Đình thu lại mệnh lệnh.
Kết quả Vệ Kiến Đình trực tiếp chỉ vào cửa: “Cút hay không cút? Nếu bây giờ ngươi không cút ra khỏi thư phòng, thì cút ra khỏi Vệ gia!”
Vệ Lương Tài cắn răng, dưới ánh mắt chú ý của mọi người trong thư phòng, quay đầu đi ra ngoài.
Sau khi đi ra khỏi thư phòng, hắn quay đầu đóng cửa lại, đang định đóng lại thì trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, trong nháy mắt dùng hết sức đóng sập cửa lại.
Cửa gỗ vốn không kiên cố, mà lúc này hắn lại dùng lực lớn như vậy, bị bật ngược trở lại, khiến tất cả mọi người ngồi ở bên trong cũng cảm thấy hoảng sợ.
Thủ vệ cửa tiến lên cầm lấy cạnh cửa, không cho Vệ Lương đụng vào, bất đắc dĩ nói: “Thiếu tướng quân, ngài có thể đóng cửa nhẹ một chút, nếu ngài cứ làm như vậy vài lần, cánh cửa này sẽ hỏng mất.”
Ánh mắt Vệ Lương Tài rơi vào thư phòng, hốc mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Vệ Kiến Đình một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi hắn ta rời đi, thủ vệ mới đóng cửa lại.
Trước khi đóng cửa lại, thủ vệ thấp giọng xin lỗi mấy người bên trong: “Tướng quân, thật xin lỗi, hành động của thiếu tướng lúc nãy quá nhanh, thuộc hạ thật sự không kịp ngăn cản.”
“Về sau cẩn thận một chút, trông chừng nó, đừng để nó tới gần.” Vệ Kiến Đình thấp giọng nói, trong lời nói ẩn chứa một tia tức giận.
“Vâng, tướng quân.” Thủ vệ nhanh chóng đồng ý, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đồng thời phân phó mấy thủ vệ khác đứng xa ra, để nếu có người lại tới, có thể trực tiếp ngăn cản lại, không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội tới gần.
Trong thư phòng, tất cả mọi người trước đó còn sửng sốt đã hoàn hồn trở lại.
“Thiếu tướng quân thật đúng là... rất hoạt bát hiếu động, thật đúng là không khác gì so với khi còn nhỏ.”
Trong tình huống vừa rồi cũng vậy, thật sự không có nhiều điều hay để nói.
Bên cạnh có người phụ họa theo: “Đúng vậy, thiếu tướng quân vẫn mười phần dũng khí như còn bé, có thể coi là rất vô tư.”
Vô tư, tràn đầy dũng khí, sôi nổi hoạt bát, những từ này phối hợp cùng hành động vừa rồi của Vệ Lương Tài, về cơ bản có thể nói gọn là “hữu dũng vô mưu”.
Mọi người trong phòng đều biết rõ, trong nháy mắt khóe miệng cong lên rồi nhanh chóng hạ xuống, ngoại trừ những người nãy giờ vẫn chú ý, đều không nhìn ra biểu hiện của họ có chút khác thường nào cả.
Vệ Kiến Đình xua tay, lửa giận trên mặt vẫn chưa biến mất: “Chuyện của nó không nói, càng nói càng thấy phiền phức, chuyện của hoàng thượng...”
...
“Thiếu tướng quân, thiếu tướng quân...... Thiếu tướng quân, ngài không sao chứ?”
Vệ Lương trở lại ngoài cửa phòng mình, tay dừng ở trên cửa, liên tục thở dốc.
“Không sao, đã lâu ta không vận động, vận động một chút đã thở không ra hơi, xem ra ta cần vận động nhiều hơn.” Vệ Lương Tài bất lực lắc đầu, vốn tưởng rằng những người trong thư phòng đều là cấp dưới trung thành của cha mình nên có thể thoải mái nói năng, nhưng lại quên mất hiện tại ở kinh thành, người trung thành đến đâu cũng có thể thay lòng đổi dạ bất cứ lúc nào.
Cũng may vào khắc cuối cùng hắn đã nhận ra nguyên nhân khiến cho cha mình tức giận, ít nhiều cũng hòa nhau.
Đồng thời phản ứng của cha như vậy chứng thực hắn nói đã nói đúng.
Thạch Hùng thật sự đã phản bội.
Hơn nữa càng có khả năng là đã đào tẩu tới phủ Lâm Xuân, cũng chính là trấn Thần Linh hiện nay.
Sau khi Vệ Lương Tài trở về từ trấn Thần Linh, ban đầu hắn vẫn có thể nhận được đồ từ trấn Thần Linh, nhưng sau khi khôi phục vết thương, hắn đã không còn nhận được bất cứ thứ gì từ trấn Thần Linh nữa, nếu như không phải trong phòng hắn còn có thuốc cầm máu và lọ thuốc, thậm chí hắn sẽ cho rằng tất cả những chuyện đã phát sinh trước đây đều là giả.
Trong khoảng thời gian này hắn ta không có ý định hỏi thăm tin tức của trấn Thần Linh, nhưng từ tin tức ở kinh thành hai ngày qua, có thể thấy rằng trong phủ Lâm Xuân thực sự đã xảy ra chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận