Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 522 -




Các nhiệm vụ phát động thông thường như [Huyện Khê Lâm], [Huyện Dương Nam], [Phủ Lâm Xuân], [Nhiệm vụ tiêu diệt thổ phỉ], v.v. Có một số là nhiệm vụ phụ, có một số là nhiệm vụ phát động đặc biệt, cơ bản đều sẽ có thời gian hạn chế, cũng có thể tự mình tìm ra một ít manh mối để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng hai nhiệm vụ chính là giáo dục và công nghiệp đúng là không hề có chút manh mối nào, nàng cũng không hiểu rõ rốt cuộc là hai nhiệm vụ này phải làm đến trình độ nào mới tính là hoàn thành.
Thậm chí sau khi hai nhiệm vụ này xuất hiện, nàng cũng đã nghiên cứu qua, nhưng vẫn luôn không có bất kỳ kết quả gì.
Hơn nữa hai nhiệm vụ này đều có thời gian không hạn chế, nàng cũng chỉ có thể tạm thời buông xuống trước, để dành thời gian cho những việc khác.
Không nghĩ tới lúc này lại đột nhiên phát động.
Lại xác nhận một lần nữa là thông báo được kích hoạt đều là chính xác, nàng cũng đã có một số suy đoán đơn giản.
Nếu là nhiệm vụ về giáo dục, có lẽ có thể tham khảo phương pháp dạy học ở hiện đại, để tạo thành một hệ thống học tập hoàn thiện ở trấn Thần Linh, bắt đầu từ mầm non, đến nhà trẻ, rồi tới tiểu học, trung học cơ sở... Có lẽ những gì nàng làm sẽ không thể nhận được phản hồi trong một đoạn thời gian ngắn, nhưng chỉ với thông báo 20% đột nhiên xuất hiện giống như lần này, thì có lẽ là công việc mà nàng thực hiện được sẽ đạt đến một trình độ nhất định, tiến độ thông báo thực ra cũng không chỉ là một tiến độ mà nó còn chồng chất lên nhau.
Giáo dục là một quá trình dài đằng đẵng, nội dung của thông báo mà Điền Đường tuyên bố cũng đã để lại dấu vết ở trong lòng các cư dân ở trấn Thần Linh, cũng chỉ là một khía cạnh, sau đó còn cần thời gian rất dài để lên men, vô tri vô giác, tâm tình của mọi người mới thực sự có thể có sự thay đổi.
Nàng cũng không quá sốt ruột, sau khi xác nhận công việc ở trấn Thần Linh vẫn diễn ra như bình thường, nàng lại khởi hành đi đến huyện Dương Nam.
Hiện nay công tác của huyện Dương Nam đã gần như kết thúc, với sự góp sức của người dân huyện Dương Nam và quân đội ở ngoại thành, phạm vi của khu an toàn ở huyện Dương Nam trong tay của Điền Đường cũng đã càng lúc càng lớn, ngoại trừ một số ngôi nhà, về cơ bản thì tất cả các con đường đã được bao phủ bởi khu vực an toàn.
Ngày đầu tiên Điền Đường trở lại huyện Dương Nam, đã đi tìm đám người của Từ Triết và Vương Trường, để biểu đạt với bọn họ về ý tưởng công khai khu an toàn.
Khu an toàn được hiển thị hoàn toàn cũng có nghĩa rằng người dân huyện Dương Nam sẽ biết về sự tồn tại của trấn Thần Linh.

“Cha, thời gian không còn nhiều lắm, đã đến lúc đi làm.”
“Tới đây, tới đây.” Người trong phòng mặc quần áo vào, rồi cầm dụng cụ làm việc đi ra.
Khi nhìn thấy đối phương, trên mặt của hai người đều để lộ ra nụ cười.
Vừa mở cửa phòng, bọn họ cũng gặp được một vài người đi làm.
“Chu lão cha, Tiểu Chu, hôm nay các ngươi cũng ra ngoài sớm như vậy sao?”
"Cũng đã đến lúc nên ra ngoài rồi." Chu lão cha cười, trên mặt cũng hiện lên nếp nhăn, "Ta cả đời này đã trải qua đoạn thời gian thư thái nhất rồi, chỉ cần có thể sống thêm được vài ngày như vậy, cô nương trong khách điếm kia, thật đúng là người tốt mà.”
“Ai lại nói không chứ, hy vọng cả đời này nàng đều không rời đi.” Đối phương vừa cười vừa nói.
Mấy người đều cười ha hả: "Nếu thật sự là như vậy thì thật tốt quá.”
Bọn họ vừa nói chuyện phiếm, vừa đi ra ngoài, lúc đi tới giao lộ, đột nhiên nhìn thấy rất nhiều người đang đứng ở đó, những người đáng lẽ đang làm việc cũng đang đứng ở nơi đó, đều đứng đến mức ngơ ngác, không biết nên làm cái gì cho phải.
Ba người đi tới, nhìn thấy tình cảnh ở trước mắt, nhất thời không dám nói gì, sau khi bị nhìn qua liền rụt đầu lại như chim cút.
Chu lão cha bắt lấy tay của nhi tử Tiểu Chu, chống đỡ thân thể đã có chút giống như nhũn ra.
Trong lòng Tiểu Chu thực ra cũng rất sợ hãi, nhưng lá gan của hắn so với cha của mình thì lại lớn hơn một chút, lúc này còn có thể đứng một cách vững vàng, hắn cầm lấy tay của Chu lão cha để đỡ lấy hắn, cũng coi như là dựa vào lẫn nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận