Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1309 -




Nàng cũng có thể ép buộc Yến Mãn ở lại sau đó bắt tất cả những người đi cùng Yến Mãn, nhưng kết quả của việc này sẽ giống hệt cách đối xử với Hạ Tùng Dương trước đó. Hơn nữa trong tình huống hiện tại, nàng muốn tin tức của thành Thần Linh được truyền ra ngoài rồi để Yến Mãn đi, đến lúc đó mới có thể thực sự thúc đẩy tiến triển của kế hoạch.
Vương Trường suy nghĩ một lúc, mới thở phào nhẹ nhõm: “Nếu chỉ có điều này thì thần sứ đại nhân hãy yên tâm, ta nhất định sẽ không tiết lộ.”
Cuộc họp vô cùng ngắn gọn, Điền Đường chủ yếu đề cập đến vấn đề của Yến Mãn, sắp xếp Vương Trường đi xử lý chuyện liên quan đến Yến Mãn.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Lý Nhị Trụ chủ động khoác vai Vương Trường thu dọn, ước khi rời đi hắn nghiêm túc nói với Điền Đường rằng hắn chắc chắn có thể bồi dưỡng Vương Trường, nhất định để cho Yến Mãn biết được nhiều tin tức “có lợi”!
Lúc này, Yến Mãn đang ở trong phủ Đăng Thuận hoàn toàn không biết mình bị nhắm tới.
Sau khi lấy được chứng minh nhân dân, hắn ta lập tức tách khỏi cặp ông cháu đã đến cùng trước đó, đi theo chỉ dẫn bên ngoài nha phủ để tìm công việc vận chuyển.
Phần lớn công việc vận chuyển đều do bá tánh ở phủ Đăng Thuận làm, một số ít là bá tánh thành Thần Linh. Tiền công của công việc này ít hơn so với làm đường và xây nhà, nhưng hai công việc sau cũng bận rộn hơn, nơi làm việc cũng cố định không thể tùy ý đi lại xung quanh, điều này cũng gây bất lợi cho việc thăm dò tin tức.
Yến Mãn cũng không có ý định ở lại phủ Đăng Thuận quá lâu, hắn ta sẽ ở lại nhiều nhất là một hoặc hai ngày rưỡi sau đó sẽ rời đi, hắn ta muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thêm tình hình ở thành Thần Linh.
Đáng tiếc bá tánh sống trong phủ Đăng Thuận đều là người địa phương, nên tình hình ở thành Thần Linh họ cũng không biết nhiều lắm, Yến Mãn hỏi mười câu thì hết chín câu không có câu trả lời.
Khi Yến Mãn cảm thấy không có cách nào thăm dò tin tức, muốn rời đi thì có người chủ động đến tìm hắn ta.
“Ngươi có khỏe không?”
“Khỏe!” Yến Mãn nhìn người trước mặt, chỉ liếc mắt đã lập tức biết y phục người này mặc không giống với những bá tánh trong phủ Đăng Thuận.
“Khỏe là tốt rồi, đúng lúc chúng ta có vài đồ nặng cần chuyển từ phủ Đăng Thuận đến phủ Lai Phong, ngươi đi cùng chúng ta đến đó đi, sau đó chờ xe quay lại chúng ta sẽ đưa ngươi trở về. Chúng ta là người thành Thần Linh, về vấn đề tiền công ta sẽ không làm ngươi khó xử.” Vương Trường nói với Yến Mãn, không lộ ra tính gấp gáp của bản thân, chỉ đề cập vỏn vẹn ba chữ “thành Thần Linh”.
Đối với Yến Mãn, ba từ này là quá đủ.
Hắn ta không do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
Vương Trường đưa tay, vỗ vỗ vào cánh tay hắn ta: “Được rồi, ngươi đi theo ta.”
Khi xoay người rời đi, Vương Trường tiện đường gọi thêm một vài người khỏe mạnh đến, lần nào cũng nhắc đến “thành Thần Linh”, phản ứng của những người đó còn kịch liệt hơn cả Yến Mãn. Khi ba chữ “thành Thần Linh” được thốt ra, mắt bọn họ lập tức sáng lên, gật đầu đồng ý.
Trong một nhóm người như vậy, sự tò mò về thành Thần Linh của Yến Mãn dường như biến thành chuyện bình thường.
Ngồi trên xe, ngoài trừ Vương Trường còn có một vài người cũng ở thành Thần Linh, tất cả đều là thành viên của vệ đội.
Trên đường tới phủ Lai Phong, Yến Mãn chỉ cần nói vài câu liên quan đến câu chuyện lập tức sẽ có người tò mò hỏi về tình hình của thành Thần Linh. Do có quá nhiều người hỏi, Yến Mãn cũng thỉnh thoảng nói xen một vài vấn đề mà hắn ta quan tâm và hắn ta lập tức trở thành người ít hào hứng nhất trong số họ.
Đối với những vấn đề này, các thành viên trong vệ đội đi cùng xe, trừ những lúc thỉnh thoảng gặp phải một số chủ đề nhạy cảm ra thì hầu hết tất cả mọi người đều biết và thảo luận về thành Thần Linh một cách vô cùng thích thú.
Bởi vì lúc trước quy định là ngoại trừ việc binh sĩ bị phản công ngoài thành thành Thần Linh không chết thì những chuyện khác đều có thể nói, ngoài việc phải che giấu chuyện này thì cuộc trò chuyện của những thành viên trong vệ đội cũng không khác biệt lắm, rất bình thường.
Khi nói chuyện, mọi người sẽ đề cập đến vấn đề mà tất cả bọn họ đều quan tâm, có lúc là vấn đề vệ đội quan tâm, cũng có lúc là vấn đề bá tánh bình thường quan tâm.
Đối với những thành viên của vệ đội, họ kiêu ngạo nhất chính là “Cướp lưu dân, cướp tù binh, cướp dân thường”. Mặc dù bọn họ không thể tiết lộ thân phận của mình vào lúc này, nhưng những việc này bá tánh thành Thần Linh đều biết, nên khi nhắc đến chuyện này bọn họ hoàn toàn không ngăn cản, thậm chí có người còn đặt mình vào vị trí những bá tánh thường để bàn về chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận