Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 460 -




Điền Đường mím môi, nhìn hai người: “Chương trình học của hai người các ngươi đã đến lớp nào rồi?”
Hai người liếc nhau, Lỗ Anh dẫn đầu mở miệng: “Thần Sứ đại nhân, thuộc hạ đã là học sinh năm 3 tiểu học.”
Đại Niên cúi đầu, giọng nói so với Lỗ Anh thì hơi chút nhẹ một ít: “Thần Sứ đại nhân, thuộc hạ là học sinh năm 2 tiểu học.”
“Nếu như ta nhớ không nhầm thì hai người các ngươi là cùng nhau nhập học đúng không?” Điền Đường hỏi, ánh mắt đảo qua hai người, “Như vậy liền dễ làm, việc học của hai người các ngươi có chút khác biệt, vậy để Lỗ Anh cùng đi theo đi, Đại Niên ở lại.”
“Nhưng chúng ta chủ yếu là tập võ……” Đại Niên còn muốn tranh thủ một chút.
“Cho dù ngươi là người tập võ, nhưng cũng không thể chểnh mảng việc học hành, nói thế nào thì cứ quyết định như thế đi, đánh nhau cái gì chứ, đánh nhau nhiều tổn thương tình cảm?” Điền Đường liếc mắt nhìn hắn.
Đại Niên thấp giọng lẩm bẩm: “Khảo thí quyết định thắng bại, tổn thương tình cảm gì chứ, hắn năm 3 tiểu học thì có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ cao hơn một bậc so với ta hay sao.”
Tầm mắt của Điền Đường cười đảo qua một vòng ở trên người hắn, quay đầu nhìn Lâm Thành Phúc đang ngồi ở bên kia: “Người của vệ đội ngươi đi tuyển một chút, chủ yếu là lựa chọn người thích hợp, không thể một mực lựa chọn người có sức lực lớn hoặc là biết đánh nhau.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.” Lâm Thành Phúc cười đáp.
Điền Đường cũng gật gật đầu, lật quyển sổ trước mặt sang trang tiếp theo: “Còn có……”
Lời nói của nàng còn chưa được nói xong, đã bị người khác cắt ngang.
“Thần Sứ đại nhân, việc này rất trọng đại, không bằng để thuộc hạ cùng đi với Thành Phúc, hai người chúng ta đi cùng nhau, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau thật tốt.” Từ Triết nhanh chóng nói, mắt thấy Điền Đường muốn nói đến bước tiếp theo, vội vàng nói ra suy nghĩ trong lòng bản thân mình.
“Một người đi theo kéo chân sau là đủ rồi, hai người các ngươi đều đi, không phải khiến cho Lỗ Anh người ta thêm phiền toái sao?” Thương tích trên Triệu Đồ còn không chưa khỏi hẳn, nhưng hắn chính là muốn lại đây mở họp, chỉ có thể để cho hắn nằm ở trên chiếc ghế dựa bằng gỗ, cơ hồ là Từ Triết vừa mới nói ra, hắn liền oán hận.
Từ Triết cắn chặt răng: “Đại…… Người!”
Triệu Đồ che miệng vết thương được băng bó cẩn thận trên người lại, ai u hai tiếng: “Ta đây cũng là ăn ngay nói thật, bằng không ngươi hỏi Thần Sứ đại nhân một chút, lời của ta có sai chỗ nào sao?”
Từ Triết nhìn về phía Điền Đường.
Điền Đường nhẹ nhàng gật đầu: “Lời nói của Triệu đại nhân cẩu thả nhưng lại không cẩu thả, lần này đi ra ngoài, khả năng gặp phải nguy hiểm là rất lớn, ta biết ngươi rất thông minh, đại bộ phận thời điểm đều có thể tự cứu mình, nhưng một khi gặp được tình huống khẩn cấp, Lỗ Anh xác thật rất khó có thể đồng thời chiếu cố hai người.”
“Thần Sứ đại nhân, thuộc hạ không sợ nguy hiểm, cho dù là bởi vậy mà chết, thuộc hạ cũng chết mà không cảm thấy hối tiếc.” Từ Triết lập tức nói.
Điền Đường nhíu mày nói: “Sự tình còn chưa tới tình trạng này, ta biết lòng ngươi mang thiên hạ, nhưng chuyện này xác thật không cần thiết để cho hai người các ngươi đều đi, ta nghĩ ngươi hẳn là cũng rất rõ ràng điểm này.”
Từ Triết há miệng thở dốc, vẫn là cúi đầu thỏa hiệp: “Thuộc hạ đã hiểu, là thuộc hạ quá xúc động.”
Điền Đường nhìn dáng vẻ của hắn, lại nhìn về phía Lâm Thành Phúc.
Không chờ Điền Đường nói chuyện, Lâm Thành Phúc đã lập tức nói: “Thần Sứ đại nhân, thuộc hạ muốn đi trước, chỉ riêng chuyện này, thuộc hạ không muốn nhường cho Từ sư gia.”
“So với ta thì xác thật để hắn đi sẽ thích hợp hơn.” Sau khi Từ Triết suy tư, cũng đã mở miệng nói: “Tuổi tác của ta đã lớn, lặn lội đường xa chỉ sợ thể lực không thể chống nổi, tuy rằng lòng t hy vọng bá tánh trong thiên hạ tốt lành, nhưng thật đến lúc đó, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến người khác, tuổi tác của Thành Phúc nhỏ, thật ra hắn đi sẽ càng tốt hơn so với ta một chút.”
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Từ Triết mới phát hiện mình lâm vào ngõ cụt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận