Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 633 -




Cho dù là cơm hay là thịt, đều thơm ngon tới bất ngờ.
Tề Duệ Đạt ăn sạch sẽ hết đống đồ ăn, thậm chí một hạt cơm cũng không để lại, sau khi ăn xong hắn dọn chén đũa trong tay, không trở về ngồi xuống giống như lúc trước, mà vẫn cứ đứng đó chờ người tới lấy chén đũa.
Trước đây, mỗi lần sau khi hắn ăn xong không bao lâu, Mao Chính Kiếm sẽ đến thu dọn.
Khi nghe tiếng bước chân vang lên, Tề Duệ Đạt lập tức thăm dò nhìn xem.
Trước đó Mao Chính Kiếm đã nói sẽ rời đi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đối phương sẽ không đến nữa, nhưng bây giờ thật sự không nhìn thấy Mao Chính Kiếm đến, lòng hắn vẫn trầm xuống.
Sau khi người tới gần, Tề Duệ Đạt mỉm cười với đối phương: "Làm phiền rồi."
"Đây là công việc của ta." Đối phương nói, cúi đầu bình tĩnh thu dọn chén đũa.
Ngay lúc đối phương đang thu dọn đồ đạc rời đi, Tề Duệ Đạt đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Nhân tiện, xin hỏi bây giờ trong nhà lao ngoài ta ra còn có phạm nhân mới nào không?"
"Có." đối phương nói, "Trong lòng sắt có một đống kia kìa, nghe nói đều là người đến từ phủ Lâm Xuân, chắc đã phạm tội trong khu an toàn. Ngươi ăn xong bữa này rồi, tối ta lại mang đến cho ngươi ăn."
Nói xong, đối phương cũng không nói chuyện với Tề Duệ Đạt nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Tề Duệ Đạt mở miệng thở dốc, trong lòng còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng đều không có hỏi ra miệng.
Hắn biết nơi này được gọi là trấn Thần Linh, biết huyện Dương Nam và huyện Khê Lâm đã thuộc về trấn Thần Linh, mà bây giờ phủ Lâm Xuân cũng thuộc về trấn Thần Linh, nhưng cụ thể trấn Thần Linh như thế nào, hắn cũng chỉ biết được một ít từ miệng Mao Chính Kiếm và cai ngục. Hắn còn chưa tận mắt chứng kiến ​​​​cuộc sống của bá tánh ở trấn Thần Linh cuối cùng là như thế nào.
Tề Duệ Đạt nghĩ, hắn trở lại ngồi xuống chiếc giường gỗ dựa vào bức tường phía sau.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vội vàng xuống giường, chạy tới cửa ngục, nắm chặt cửa ngục gỗ.
Đối phương cũng nhìn thấy hắn, bất ngờ mà mở to hai mắt, miệng há hốc nhưng không nói được lời nào.
Mãi cho đến khi đi được một đoạn, đối phương bị khống chế mới cứng ngắc xoay người lại: "Tề đại nhân!"
"Mã Thái!!! Phủ Lâm Xuân đã xảy ra chuyện gì?" Tề Duệ Đạt hét lên, chút hy vọng cuối cùng còn sót lại sau khi Mao Chính Kiếm nói xong, cũng tiêu tan từng chút một khi nhìn thấy đối phương.
Mã Thái không trả lời vấn đề của hắn ngay, cho đến khi hắn bị nhốt trong một nhà lao cách Tề Duệ Đạt một khoảng, nhà lao bị khóa chặt bằng xiềng xích nặng nề.
Hắn mới đứng trước cửa nhà lao, nhìn Tề Duệ Đạt đang nhìn mình chằm chằm, trịnh trọng trả lời câu hỏi trước đó: "Đúng vậy."
“Làm sao có thể?”
Từ trong miệng của Mã Thái, hắn xác nhận được phủ Lâm Xuân xảy ra chuyện, Tề Duệ đạt vẫn cảm thấy chuyện này không thể tin được.
Mã Thái không muốn nhắc lại chuyện phát sinh lúc trước, nhìn về phía Tề Duệ Đạt “Tề đại nhân vẫn luôn bị giam giữ ở đây sao?”
Tuy rằng bọn họ sớm biết Tề Duệ Đạt đã xảy ra chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chính mắt nhìn thấy Tề Duệ Đạt bị giam giữ, trong lòng vẫn không khỏi có chút tò mò.
"Đúng vậy, ta vẫn luôn bị giam giữ ở đây." Tề Duệ Đạt gật đầu, "Chuyện xảy ra quá đột ngột, ta căn bản chưa kịp liên lạc với các ngươi, chỉ là ta không hề nghĩ tới, vậy mà có nhiều phản binh đóng quân ở đây như vậy."
Lúc hắn nói chuyện, đầu ngẩng lên, thấy Mã Thái gật gật đầu, trong lòng có chút suy đoán, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngay cả quân của phủ Lâm Xuân cũng phản chiến?”
"Đúng vậy, không nói toàn bộ, nhưng có thể nói một nửa binh lính phản bội." Mã Thái thở dài.
Trong thời gian bị bắt hắn cũng không ngừng suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì, tại sao có nhiều người phản bội như vậy, sau nhiều lần cân nhắc, hắn chỉ có thể nghĩ tới chính là lúc trước cứ mười ngày thay đổi phòng ngự.
Nhưng dù sao chuyện đổi ca là do “Tề Duệ Đạt” đề xuất trong thư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận