Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 794 -




Cha nương bọn họ mất sớm, năm trước khi hắn đến phủ Lâm Xuân tham gia quân ngũ đã đặc biệt nhờ đại bá và đại bá lương chăm sóc muội muội, còn nhờ người gửi bổng lộc vất vả tích góp mỗi tháng và đồ ăn.
Bởi vì khi hắn ở phủ Lâm Xuân có bổng lộc vào vốn lương thực không tồi, gửi về nhà hơn phân nửa. Bản thân hắn phải thắt lưng buộc bụng, mỗi ngày người khác ăn hai bữa, hắn chỉ ăn một bữa thậm chí là nửa bữa một ngày.
Nếu lúc đói quá liền uống nước cho đầy bụng.
Hắn nghĩ là đại bá và đại bá nương của hắn còn có chút lương tâm, vài thứ mà hắn gửi về ít nhất còn có thể cho muội muội được một bữa cơm mỗi ngày.
Nhưng sau khi hắn trở về mới biết được, muội muội vẫn luôn sống một mình.
Mấy thứ hắn gửi về, muội muội của hắn không được hưởng bất cứ thứ gì.
“A Khoan……”
Tống Khoan nghe tiếng gọi thì quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ lồng ngực muội muội nhỏ.
“Tiểu Thu ngủ rồi à?”
“Hình như là vậy.” Tống Khoan nhìn thoáng qua, sau đó lại nhẹ nhàng vỗ vỗ rồi nhìn người phía trước, dùng ánh mắt ý bảo hắn lại đây.
Đối phương cười một cái, tiến đến thì thầm bên tai Tống Khoan nói chuyện: “chẳng phải ngươi muốn biết tình hình của đại bá và đại bá nương sao? Ta có hỏi thăm qua, bọn họ không may đắc tội với đám lưu manh trong thôn, dạo này sống không tốt lắm nên đã thu dọn hết đồ rời khỏi thôn.”
Trong thời buổi hiện nay, ai đều biết rõ ý nghĩa của việc rời thôn không một xu dính túi là gì.
Tống Khoan nhẹ nhàng thở ra, ôm muội muội chặt hơn chút nữa: “Đa tạ.”
“Không phải khách khí, ta cũng chỉ giúp ngươi hỏi thăm, năng lực của ngươi không tồi, về sau có định vào quân ngũ nữa không?” Đối phương hỏi.
Tống Khoan lắc đầu: “Không, ta muốn chăm sóc cho muội muội thật tốt. Lại nói, có nhiều đại nhân lợi hại ở đây, lại còn có thần sứ đại nhân, về sau quân doanh ở phủ Lâm Xuân sẽ ngày càng tốt hơn, ta chỉ cần sống tốt ở trấn Thần Linh là được.”
“Như vậy cũng tốt, nhà các ngươi cũng chỉ còn mỗi huynh đệ các ngươi. Về sau sống nương tựa lẫn nhau, lấy bản lĩnh của ngươi thì cuộc sống sau này khẳng định sẽ rất tốt.” Đối phương nói chân thành.
Tống Khoan cười: “Tất nhiên, ta tin tưởng thần sứ đại nhân.”
“Đúng, ta cũng tin tưởng thần sứ đại nhân.”
Hai người nói rồi nhìn nhau cười.
Lúc này, nữ hài trong lòng ngực Tống Khoan xoay đầu, hắn lập tức giơ tay nhẹ nhàng vỗ nữ hài bối, nhỏ giọng ru bài ca dao quê hương.
“Ca ca……” Nữ hài mơ mơ màng màng mà lên tiếng.
“Hả?”
“Kẹo…ngọt quá đi .” Nữ hài chẹp miệng, chú ở trong mơ nàng vẫn khen kẹo ngọt.
Tống Khoan nhẹ nhàng mà cười ra tiếng: “Được rồi, ca ca sẽ đi mua kẹo cho người ăn.”
“Ca ca thật tốt.” Nữ hài nói, chẹp đi miệng rồi lại đi vào giấc ngủ.
Người đúng ở đối diện Tống Khoan đối diện cũng cười: “Ta đi làm việc khác đây, ngươi dẫn theo muội muội ngươi…”
“Ta đi mua kẹo cho nàng đây.”
Hai người lại lần nữa nhìn nhau cười, lúc này mới tách ra đi làm việc.

“20 chiếc!”
“Không được, tổng cộng chỉ có 100 chiếc thôi!” Điền Đường lập tức từ chối.
Người đứng ở đối diện Điền Đường không phải ai khác mà chính là Du Giang.
Là một trong những bộ phận quan trọng đóng góp cho sự phát triển vận chuyển ở trấn Thần Linh, chuyện xe đạp sớm muộn gì cũng sẽ được công khai, nhưng Du Ninh, Du Ý và Du Giang đã được biết sớm hơn bá tánh của trấn Thần Linh.
Trong cả ba người thì Du Giang là người để tâm đến xe đạp nhất.
Du Giang là một thợ thủ công toàn năng, mà trấn Thần Linh chưa hoàn toàn phát triển nên việc phát huy năng lực của hắn thực sự khá trắc trở, đặc biệt là so với Du Ninh và Du Ý thì sự tồn tại của hắn trông có vẻ vô cùng mờ nhạt.
Chẳng qua Du Giang có một trái tim dành trọn cho ngành kỹ thuật và trí óc siêu phàm, nên hoàn toàn không thèm để ý người bên ngoài nghĩ gì, chỉ lặng lẽ quan sát công việc nghiên cứu trong tay mình.
Cũng bởi vậy mà sau khi nghe được chuyện Điền Đường có xe đạp trong tay thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn xin Điền Đường chiếc xe đạp, hy vọng có thể dùng những chiếc xe này để nghiên cứu và chế tạo ra loại xe đạp phù hợp với trấn Thần Linh.
Điền Đường biết tính tình của Du Giang nên thoải mái đồng ý, nhưng ngàn vạn lần nàng không nghĩ đến Du Giang vừa mở miệng đã đòi 20 chiếc xe đạp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận