Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 161 -




Đối với thôn dân luôn luôn biết đủ là có thể vui vẻ mà nói, chỉ cần có cái ăn, cái mặc, thì đó chính là những ngày tháng tốt lành, dù cho những điều này, họ vẫn chưa bao giờ nghĩ đến.
Dưới tình huống bình thường, thôn dân dựa vào trời để có được cái ăn, nếu ông trời chiếu cố bọn họ, năm nay có thể thu hoạch rất tốt, nhưng nếu ông trời không chiếu cố, thậm chí ngày nào đó không cẩn thận hắt hơi một cái, bọn họ đều phải sầu một khoảng thời gian.
Mà hiện giờ ở thôn Điền gia, phần lớn công việc trong tay của thôn dân đều không phải là công việc đồng áng, đại sảnh giao dịch có hai nhiệm vụ, đốn gỗ cùng với dời núi, cũng đủ để cho các thôn dân không cần phải làm ruộng liền có thể có cái ăn, cái mặc, bọn họ thậm chí không cần phải lo lắng về vấn đề thời tiết, chỉ cần họ nguyện ý làm việc, nhất định họ sẽ thu hoạch được gì đó cho bản thân.
Điều này cũng khiến cho sự hăng hái đi học của dân làng cũng bắt đầu giảm xuống.
Học đường của thôn Điền gia tương đối đặc thù, bất kể là học đường mới hay là học đường cũ, đều lúc buổi tối mới có người đến để học, lão sư cũng vậy, đồng học cũng thé, ban ngày chỉ cần dốc hết sức để kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Khi học đường của thôn Điền gia mới xuất hiện, đặc biệt là khi các thôn dân đều biết được là họ chỉ cần có thể thi đậu lớp mầm, là có thể lấy được một bộ quần áo mới, sự hăng hái của tất cả thôn dân đều tăng vọt đến mức độ chưa từng có trước đó.
Thoạt nhìn, mức độ chăm chỉ làm việc dường như không thể nào so sánh với việc học tập, nhưng những người đã quen làm việc thể lực đột ngột chuyển sang làm việc bằng trí óc, cơ thể của bọn họ sẽ rất khó làm quen với những thay đổi như vậy.
Lúc ban đầu các thôn dân đều sẵn lòng liều mạng, vì quần áo tốt cũng được, vì những thứ khác cũng thế, nhưng thôn Điền gia đã dần dần phát triển đến trình độ có thể làm cho phần lớn thôn dân không cần lo đến chuyện cơm áo gạo tiền, các thôn dân cũng dần dần mất đi hứng thú, họ đã dần dần buông thả.
Ngay từ đầu Điền Đường cũng không chú ý tới tình trạng này, cho đến khi nàng rời khỏi lớp một lần, đi ngang qua phòng học của lớp vỡ lòng, liền thấy trong phòng học của lớp vỡ lòng xuất hiện thêm rất nhiều chỗ trống, sau đó nàng lại đi đến học đường cũ để nhìn thử xem, nàng mới phát hiện đã có gần một nửa thôn dân hoàn toàn buông thả việc học tập.
Đương nhiên, không phải bọn họ hoàn toàn không đi học, mà là về cơ bản khi cần nhận biết chữ mới thì mới xuất hiện ở học đường, thậm chí còn có một số người lười biếng tự học, liền ở ngay đại sảnh giao dịch hỏi nội dung chữ.
Sự việc này đã phát triển vượt xa dự liệu của Điền Đường.
Nàng vốn chỉ cho rằng ít nhất các thôn dân chỉ cần có thể để tốt nghiệp nhà trẻ, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ nàng đã đánh giá quá cao sự hăng hái học tập của các thôn dân.
Vì chuyện này, nàng đã cố ý đến tìm Điền Đại Nữ, để hàn huyên một chút với nàng.
Điền Đại Nữ rất nhanh đã đưa ra đáp án: "Dù sao cũng đều là việc tiêu hao thể lực, học cái gì cũng vô ích, nếu họ xem không hiểu thì có thể hỏi người khác là được rồi."
Điền Đường ngồi ở đối diện Điền Đại Nữ: "Đại tỷ, ngươi nói thật với ta, nếu như không vì ta, ngươi sẽ nguyện ý tiếp tục việc học tập đúng không?"
Điền Đại Nữ cau mày suy nghĩ thật lâu.
Một hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu: "Có thể là vậy, ta muốn sống những ngày tháng tốt lành, nhưng những thứ kia chúng ta học có ích lợi gì đâu chứ? Chúng ta lại càng không thể đi thi khoa cử."
Chỉ với hai câu nói, trong nháy mắt Điền Đường hiểu được nàng thực sự đã hiểu sai điều gì đó.
Từ góc độ của nàng, việc phổ cập giáo dục bắt buộc là chuyện đương nhiên, nàng cũng hiểu rất rõ tầm quan trọng của tri thức đối với sự phát triển, chỉ có trình độ giáo dục của dân chúng được tăng lên, mới có thể thúc đẩy sự phát triển của quốc gia.
Nhưng nhìn từ góc độ của Điền Đại Nữ, giáo dục tri thức lại biến thành một chuyện rất không bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận