Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 416 -




Du Ninh quay đầu lại sau đó liền hướng vào trong phòng, nàng đã chỉ tay một hồi rồi mới nói tiếp: "Hai gian phòng ở bên phải là của ta cùng với Du Ý, ngươi có thể đi đến gian phòng ở bên trái, chờ ngươi suy nghĩ kỹ muốn làm cái gì rồi lại hẳn đến tìm ta, bình thường nếu không có việc gì, cũng không cần phải đến quấy rầy..."
Sau đó nàng lại thấp giọng mà lẩm bẩm: "Trách không được Điền Đường cũng không thể chịu nổi Du Giang.”
“Ta có thể nghe được.”
Du Ninh bình tĩnh nhìn hắn: “À, ngươi có thể nghe thấy.”

“Ha ha ha ha ha, không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng có thể tức giận như vậy, ta cũng có thể trở nên an tâm!” Điền Đường nhịn không được liền cười.
Du Ninh giơ tay ra, sau đó nàng đã đặt đống bài thi đang xếp xuống trước mặt của Điền Đường: “Gấp 10 lần hôm trước, nếu như hôm nay ngươi không chấm xong những bài thi này thì ngươi sẽ không được đi đâu cả.”
Điền Đường: “Ta thực sự sai rồi, Du lão sư à!”
Du Ninh: “Muộn rồi!”
Điền Đường: "A!!!

"Thần sứ đại nhân, đám người của Triệu đại nhân đã quay trở lại."
Điền Đường vội vàng ôm lấy bài thi trên bàn rồi trả lại cho Du Ninh, sau đó nàng đã xoay người để đi ra ngoài cửa.
“Ta đến đây.”

“Thần sứ đại nhân, thuộc hạ làm việc không tốt, xin Thần sứ đại nhân hãy trách phạt”
Lâm Thành Phúc thấy Điền Đường đi tới, hắn liền trực tiếp yêu cầu hình phạt.
Lần này những người đi đến huyện Dương Nam chủ yếu là đám người của Triệu Đồ và Lâm Thành Phúc, hai người này cũng chính là người mà Điền Đường cảm thấy tín nhiệm nhất, nhưng tình huống khi hai người họ trở về trước mắt cũng không lạc quan cho lắm.
Điền Đường bước nhanh về phía trước, chưa kịp nhìn Lâm Thành Phúc, nàng đã hỏi Bạch Quán Chúng vẫn đang băng bó cho Triệu Đồ: "Bạch đại phu, tình huống của hắn như thế nào rồi?"
"Vết thương có hơi sâu, nhưng cũng may là đã kịp thời được cầm máu, kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể hồi phục," Bạch Quán Chúng buộc xong băng vải, hắn thấp giọng nói chuyện với Triệu Đồ, "Triệu đại nhân, vết thương cũng không thể để đụng nước, mấy ngày sau cũng không nên quá mệt nhọc, nếu không vết thương sẽ trở nên rất nghiêm trọng, sẽ càng khó để có thể xử lý."
“Đa tạ Bạch đại phu." Triệu Đồ nằm ở trên giường, sắc mặt của hắn cũng là bởi vì vết thương ở trên người mà có chút trở nên tái nhợt, hắn nhịn đau mà nhìn về phía của Điền Đường: “Thần sứ đại nhân, việc này cũng không liên quan đến Lâm Thành Phúc, là do chúng ta buông lỏng cảnh giác.”
Điền Đường chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt của nàng cũng dần trở nên thâm trầm, khi đối diện với Triệu Đồ: "Triệu đại nhân cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Đây là lần đầu tiên mà Triệu Đồ nhìn thấy sắc mặt này của Điền Đường, lúc này hắn cũng trở nên ngơ ngác.
Điền Đường cũng không nhìn hắn nữa, mà liền nhìn Lâm Thành Phúc vẫn đang còn quỳ: "Để Triệu đại nhân nghỉ ngơi cho thật tốt, ngươi đi theo ta ra ngoài đi, chuyện xảy ra lần này chúng ta cũng cần phải nói chuyện một chút.”
“Được." Lâm Thành Phúc cúi đầu, trong ánh mắt của hắn liền hiện lên vài phần áy náy, hắn cũng không dám phản bác.
Lúc Điền Đường xoay người đi ra cửa, Lâm Thành Phúc cũng lập tức đứng dậy mà đuổi theo.
Trong phòng, Bạch Quán Chúng vẫn đang làm công tác xử lý những vết thương cuối cùng.
Sau khi Triệu Đồ phục hồi tinh thần, nhịn không được liền mở miệng ra để nói chuyện với Bạch Quán Chúng: "Bạch đại phu, ta là lần đầu tiên nhìn thấy... thần sứ đại nhân để lộ ra biểu tình như vậy.”
"Đó là bởi vì Triệu đại nhân cũng chưa quen biết nàng lâu mà thôi." Bạch Quán Chúng nở nụ cười, sau đó liền ngước mắt để nhìn Triệu Đồ, "Triệu đại nhân cho rằng, thần sứ đại nhân có thể đứng vững ở trấn Thần Linh, chỉ có thể dựa vào lý do nàng là người duy nhất có thể trao đổi thông tin với thần nữ thôi sao?"
Triệu Đồ suy nghĩ, hắn lắc đầu: "Ta biết nàng có bản lĩnh, chỉ là…”
"Chỉ là nàng nhìn qua liền không giống với những người rất quyết đoán cho lắm?" Bạch Quán Chúng đem những lời mà Triệu Đồ vẫn chưa nói xong, sau đó liền nói ra tất cả, nói xong hắn cũng đã cúi đầu để tiếp tục xử lý miệng vết thương, dường như hắn cũng nhớ tới chuyện gì đó, "Triệu đại nhân có từng nhìn thấy vết khâu hay chưa?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận