Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 203 -




Chương 203:
Nhà của các nàng nằm ở dãy 1 và dãy 2, là 2 căn nhà có vị trí tốt nhất, về phần chủ nhân của hai căn nhà gỗ này, cũng đã đăng ký tên Điền Đường.
Chưa tới nửa năm, các thôn dân đều lần lượt chuyển vào nhà gỗ, trong khoảng thời gian này, tất cả thôn dân chưa mua nhà gỗ cũng đã dọn vào ở nhà gỗ, không tốn một xu nào, đám người Điền Đường cũng vậy.
Thực ra bản thân Điền Đường cũng không quá để ý tới nhà gỗ, tuy các nàng đã ở nhà gỗ được một khoảng thời gian, nhưng cũng thực sự không có chút luyến tiếc nào cả, huống chi nàng chính là người xây những căn nhà đó, nàng cũng hiểu rõ việc nhà gỗ chỉ có thể dùng thêm trong một đoạn thời gian nữa mà thôi, về sau còn có thể có nhiều căn nhà tốt hơn.
Nhưng vì các tỷ tỷ của nàng đều để ý đến chuyện này, vậy cứ coi như là nàng đang mua nhà gỗ là được.
Về phần sau đó, Điền Đường nhìn mấy người bọn họ, nàng đã trực tiếp nói: "Chúng ta không thể nào ở cùng nhau đến suốt đời được."
Thấy mọi người đều muốn phản đối, Điền Đường lại mở miệng nói: "Ta cũng không có ý gì khác, chỉ là chúng ta sớm muộn gì cũng phải lớn lên, giống như là Cúc Hoa tỷ, nếu không phải thôn chúng ta bị đám thổ phỉ gây náo loạn, có lẽ hiện tại tỷ đã chuẩn bị thành thân."
Điền Cúc Hoa cắn môi.
"Ta sẽ không giống những đại bá với đại bá mẫu thúc giục ngươi mau chóng thành thân, không chỉ là với Cúc Hoa tỷ, mà đối với tất cả mọi người đều giống như nhau."
Điền Đường chăm chú nhìn các nàng.
"Ta hy vọng tất cả các tỷ đều sống tốt, nhưng mỗi người chúng ta đều là cá thể độc lập, cần có cuộc sống độc lập của riêng mình, chúng ta có thể sống cùng với nhau, nhưng không phải là kiểu sống chung như Bạch gia, chúng ta có thể mua vài căn nhà ở cạnh nhau, mỗi người sẽ ở một căn, tất nhiên sẽ không giống với bây giờ, mọi người đều phải chen chúc để ở cùng."
Đối với Điền Đường mà nói, nàng nguyện ý sống cùng các tỷ tỷ của mình, nhưng nàng không muốn cùng một đám người chen chúc cùng một chỗ, ngay cả không gian riêng cũng không có.
Hiện tại nhóm người các nàng, chỉ có hai căn nhà gỗ mà thôi, trừ nàng ra, những người khác đều phải chen chúc với nhau trên một cái giường, không chỉ phải ngủ trên một cái giường chật chội, mà bọn họ cũng không hề có không gian riêng cho chính mình, mấy người bọn họ cũng hiểu được những lời mà Điền Đường muốn nói.
Điền Hồng Thảo nhìn Điền Đường, nàng nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có thể tự mình tiết kiệm tiền, mỗi người mua riêng một căn nhà sao?"
Điền Đường liền gật đầu: "Ừ, nếu có thể được vậy thì quá tốt, Hồng Thảo tỷ tỷ cảm thấy như thế nào?"
Điền Hồng Thảo do dự một lát, sau đó nàng còn nhìn những người khác, rồi mới chậm rãi gật đầu: "Ừ, như vậy sẽ rất tốt."
Điền Đường cũng nhìn nàng.
Nàng còn nhớ rất rõ những lời nói chán nản mà Điền Hồng Thảo đã từng nói khi tham gia kỳ thi, thành tích của nàng vốn dĩ không tốt, cũng không đủ thông minh, nàng lại cảm thấy việc học tập cũng không hề có bất kỳ ý nghĩa gì, thậm chí nàng còn nghĩ tới chuyện muốn từ bỏ.
Nhưng lúc trước khi tuyển dụng vào xưởng dật, thành tích của nàng cũng chỉ đứng sau Điền Kim Hoa mà thôi.
Điền Đường hiểu rất rõ, trong những học sinh lớp lá này, những người thật sự thông minh chính là mấy người mà Du Ninh đã nhắc đến khi đề xuất chuyện xây dựng lớp chuyên, ngoại trừ mấy người kia ra, thì Điền Kim Hoa, Điền Hồng Thảo cùng với Lý Nhị Trụ đều có xếp hạng rất tốt, bọn họ đều nằm trong 3 hạng đầu trong các kỳ thi tuyển dụng của công xưởng dệt may, cũng không phải hoàn toàn là dựa vào thiên phú, mà là dựa vào sự cố gắng của bọn họ.
Thứ nhất là thời gian mà ba người này nhập học tương đối đã muộn, nhận thức của bản thân đối với thế giới bên ngoài cũng đã được củng cố, không giống với những học sinh chỉ vừa bảy, tám tuổi, có thể dễ dàng tiếp thu những kiến thức này.
Thứ hai, là chỉ số thông minh của bọn họ cũng không thể kéo dài được quá nhiều, ít nhiều cũng sẽ có sự chênh lệch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận