Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 976 -




"Đúng vậy đúng vậy, triều đình cũng tự đề cao mình quá rồi."
"Vương gia đừng tự cho mình là đúng, Lý đại nhân giống như đại tướng quân của thành Thần Linh vậy, muốn Lý đại nhân bỏ thành Thần Linh đi làm một quân sư bỏ đi cho triều đình, địa vị như thế này làm sao so được chứ?"
Lý Nhị Trụ cười khà khà: "Khiêm tốn một chút, loại chuyện này chúng ta khoe khoang với nhau thôi là được, lúc này mà nói ra khác nào chọc vào nỗi niềm của Vương gia cùng Thích tướng quân đây?"
Thích Cố lại ngẩng đầu: "Đại tướng quân? Ngươi cũng biết võ?"
Lần này Lý Nhị Trụ còn chưa nói gì thì đã có một đội viên vệ đội lên tiếng: "Lý đại nhân có sức chiến đấu không hề nhỏ, không nói là vô địch thiên hạ, nhưng ít nhất trong thành Thần Linh không có ai là đối thủ, ngay cả Thạch tướng quân đấu với Lý đại nhân, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu."
Lý Nhị Trụ cười một cái, nếu như câu trả lời đã có vậy thì hắn cũng không cần phải trả lời vấn đề của Thích Cố nữa, trực tiếp kêu người dẫn hai người bọn họ đi, lần này hai người không còn cơ hội quay đầu nữa.
Người địa vị cao nhất ở phủ Ninh Ký là Quảng An Vương và Thích Cố đều đã bị bắt, toàn bộ phủ Ninh Ký cũng chỉ còn lại một người có thực quyền là Đặng Hồng, nhưng Lý Nhị Trụ cũng không để ý Đặng Hồng mà lập tức cho người xử lý những chuyện trong phủ, người nên bắt thì bắt, nên xử lý thì xử lý, đồng thời dẫn người khống chế sai nha của phủ Ninh Ký và canh phòng chờ tiến hành tiếp quản.
Ngắn ngủi mấy ngày, toàn bộ phủ Ninh Kỳ đã xảy ra thay đổi không hề nhỏ.
Trong hậu viện phủ Ninh Kỳ, Đặng Hồng và người nhà vẫn ở đây.
"Lão gia, phải làm sao bây giờ? Nghe nói ngay cả Vương gia cũng đều bị bắt rồi."
Đặng Hồng ôm tiểu nhi tử than thở: "Bọn họ đã có chuẩn bị trước khi đến, là muốn nhanh chóng chiếm gọn phủ Ninh Ký, ai mà ngờ thậm chí ngay cả Vương gia cũng không phải đối thủ của bọn họ, vi phu chẳng qua chỉ là một tri phủ, có biện pháp gì giải quyết chuyện này cơ chứ?"
"Phủ Lâm Xuân có thế lực mạnh như vậy, chúng ta lại không biết gì cả", Đặng phu nhân cũng thở dài một tiếng, tò mò hỏi, "Có liên quan tới Nhân Vương sao?"
Đặng Hồng lắc đầu: "Là Thần Linh, từ giọng bọn họ có thể nghe ra, bọn họ dường như cũng hết sức xem thường thế lực của Nhân Vương, nghĩ đến hẳn không có liên quan gì đến Nhân Vương."
"Chính là bài đồng dao "Phương Bắc có Thần linh" lúc trước?" Đặng phu nhân hỏi, "Ta nhớ có một khoảng thời gian trước kia có một bài đồng dao được lưu truyền đi rất nhiều nơi, nhưng sau đó lại im hơi lặng tiếng, vậy là thật sự có một nơi như vậy sao?"
"Không biết, nhưng phe thế lực này hẳn là có liên quan đến bài đồng dao đó", Đặng Hồng thở dài lần nữa, than thở, "Vi phu không mong điều gì khác, chỉ hy vọng các nàng được thoải mái, bất kể là triều đình hay thần linh đều không phải là thứ chúng ta có thể nhúng tay vào."
Đôi phu thê bốn mắt nhìn nhau, Đặng phu nhân thở dài một tiếng: "Chàng cũng cực khổ, nếu như chuyện này coi như thật sự không thể cứu vãn, chúng ta cũng chỉ còn biết nghe theo mệnh trời."
Đứa nhỏ nằm trong lòng Đặng Hồng bỗng ngẩng đầu lên: "Cha, nương, Thần Linh không tốt sao? Ta cũng hát được "Phương Bắc có Thần linh", mọi người đều nói nếu thiên hạ có thần linh là tốt, như vậy mọi người chúng ta đều có thể sống một cuộc sống tốt, chúng ta cũng đi chỗ thần linh có được không?"
Đặng Hồng nhẹ nhàng vỗ lưng thằng bé, trên mặt lộ ra nét cười: "Ngươi cũng đã nghe qua "Phương Bắc có Thần linh" rồi sao?"
"Rất nhiều người đều đã nghe qua rồi, cha, ta gặp rất nhiều bạn nhỏ, họ ngày ngày đều hát bài đồng dao này, tuy có người không cho bọn họ hát, nhưng bài đồng dao này thật hau, vừa có ăn vừa có mặc, lại cũng có thể có một cuộc sống tốt, ta cũng muốn để cho mọi người được sống tốt." Đứa trẻ hơi rướn người lên, dùng âm thanh vừa non nớt vừa nghiêm túc nói.
Đặng Hồng cùng phu nhân nhìn nhau, Đặng phu nhân đưa tay ôm hài tử qua: "Để ta trông con, chàng đi xem một chút đi, hy vọng lần này bá tánh sẽ không phải chịu thương vong."
Đặng Hồng gật đầu: "Được, ta đi ra xem thử, nàng cùng với con ở trong phòng, không có chuyện gì thì không cần ra ngoài, chú ý an toàn."
"Chàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc con thật tốt." Đặng phu nhân vỗ về đứa trẻ, an ủi hắn, đồng thời nhìn Đặng Hồng ánh mắt kiên định gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận