Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 478 -




Cho đến ngày hôm nay, bọn họ đã tiêu thụ được hơn một vạn miếng bánh nén khô. Tuy không phải tất cả mọi người ai ai cũng biết đến nó, nhưng ít ra hầu hết mọi người đều biết đến sự tồn tại của nó.
"Nếu biết sớm kết quả là như này thì trước đây sẽ không mang bánh nén khô bán cho phủ Lâm Xuân và bên phía Nhân vương nữa rồi." Lý Nhị Trụ ngồi một bên vò đầu, không kìm cảm thấy được buồn phiền.
"Cho dù không có chuyện này thì chúng ta cũng không thể lấy danh nghĩa của Thần Linh mà bán bánh nén khô cho dân chúng được, thần dụ sở dĩ là thần dụ, vì nó vẫn luôn cao cao tại thượng, luôn xuất hiện ngoài dự liệu mới đúng." Điền Đường nhìn hai người rồi nói tiếp: "Không có chuyện này xảy ra, chúng ta kết nối bánh nén khô cùng thần dụ, ngược lại dân chúng sẽ cảm thấy cái gọi là thần dụ đều là giả, sẽ chẳng tin rằng trên đời này thật sự tồn tại thần linh."
Từ Triết nhìn về phía Điền Đường, trong mắt hiện lên vài phần mong chờ.
"Không cần nghĩ phức tạp như vậy."
Điền Đường cười một cái: "Bánh nén khô của chúng ta không phải chỉ có thể bán cho quân doanh, nếu dân chúng muốn mua thì cứ trực tiếp bán thôi. Xung quanh đám người Lâm Thành Phúc đều rất loạn, mỗi khi gửi qua một lô bánh nén khô, bọn họ cứ thế bán luôn. Ngược lại có thể quấy nhiễu tầm nhìn, để cho người khác không biết được nguồn gốc thật sự của bánh nén khô."
Từ Triết ngây ra một hồi rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Là do thuộc hạ nghĩ quá lên rồi."
Điền Đường lại cười: "Không phải do ngươi nghĩ quá nhiều mà là ngươi quan tâm đến an nguy của bá tánh quá. Nhưng mà nếu như những nơi bán bánh nén khô đều gần những nơi xuất hiện thần dụm khả năng sẽ dẫn đến một số nghi ngờ."
Từ Triết lại bắt đầu ngẩn ra: "Vậy phải làm sao đây?"
Hắn quả thật rất thông minh, nhưng khi gặp chuyện gì liên quan đến bá tánh cho dù có thông minh được như hắn thì đầu cũng có thể xuất hiện vết nứt. Ví dụ như lúc trước tuy hắn rằng nghi ngờ tính hợp lý của đề xuất trong thư của Lâm Thành Phúc, lại không nghĩ tới phương pháp xử lý đơn giản cũng cơ bản nhất..
Lúc này cũng như vậy, hắn chỉ đăm đăm nghĩ làm thế nào để ra tay từ phía Lâm Thành Phúc nhưng lại quên đi còn một phương án khác nữa.
Điền Đường cười cười nhìn hắn: "Gần đây thành viên vệ đội ở trấn Thần Linh có sự gia tăng, họ cũng đang cần rèn luyện. Để vệ đội ra ngoài bán hết bánh nén khô thì trở về, luân phiên từng nhóm một để phân tán sự chú ý. Đồng thời cũng để cho dân chúng mua được bánh nén khô với giá phải chăng."
Điền Đường nói xong, Từ Triết vỗ đầu một phát, cũng thấy đống vấn đề mình đặt ra liên tiếp dở khóc dở cười: "Tại sao ta lại không nghĩ ra cái cách đơn giản như vậy chứ?"
Lý Nhị Trụ cũng nhìn hắn: "Không ngờ rằng Tiết sư gia đây lại có những lúc ngớ ngẩn như vậy!"
Từ Triết cười: "Nghĩ nhiều sẽ bị loạn, vẫn may là có thần sứ đại nhân ở đây, nếu không ta cũng không thể nghĩ ra cách nào để giải quyết. Cứ như này thì trong khoảng thời gian ngắn thôi, số lượng bánh có trong tay thần sứ đại nhân hiện giờ sẽ bán được rất nhiều."
Điền Đường ngước mắt lên nhìn hai người: "Trong thời gian 1 năm, thu nhận phủ Lâm Xuân. Lúc đó có thể bắt đầu thu lưu bá tánh."
Lý Nhị Trụ và Từ Triết đồng thời đứng dậy, nụ cười hiện rõ lên trên mặt, khom lưng hành lễ: "Vâng."
...
"Hứa Liên, ngươi đang nghĩ gì vậy? Gần đây luôn thấy ngươi ngồi trầm ngâm suy nghĩ."
Hứa Liên nhíu mày: "Ngươi không cảm thấy tình hình ở huyện Dương Nam gần đây có gì không đúng sao?"
"Chỗ nào không đúng thế?" Người hỏi nhìn Hứa Liên với đầy sự tò mò.
Hứa Liên ngồi thẳng lên, ngón tay chỉ vào người nào đó đang kéo một xe đồ cách đây không xa lắm: "Ngươi nhìn đi, lại có người tới nữa. Ta luôn cảm thấy dạo gần đây người ra vào huyện Dương Nam nhiều hơn trước rất nhiều."
"Chuyện này thì có gì lạ cơ chứ? Nhỡ đâu là người ta kéo xe để kiếm ăn thì sao." Đối phương không hề quan tâm tới, "Khoảng thời gian này chúng ta đã giúp họ vá đường. Mỗi ngày đều ăn đồ ăn của nhà huyện lệnh huyện Dương Nam. Nhưng một nơi nhỏ như huyện Dương Nam này nếu không có người ra ngoài kiếm thêm đồ ăn về thì ai lo cho bữa ăn của chúng ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận