Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 68 -




Trò chơi đưa ra bản thiết kế, cho dù là nhà gỗ, cũng có tác dụng giữ ấm và cách nhiệt, mùa đông giữ ấm, mùa hè cách nhiệt, đây cũng chính là lý do bản thân nàng nóng lòng muốn dọn vào ở.
Bạch Phục Linh lại nhìn ra ngoài: “Những con đường ở đây hình như rất bằng phẳng? Rõ ràng không phải đường sỏi đá, lại không có quá nhiều tro bụi, cái này cũng là thần nữ tặng?”
Điền Đường cảm thấy khiếp sợ với sự nhạy bén của Bạch Phục Linh, dân làng nhìn thấy con đường bên ngoài, cùng lắm thì chỉ cảm động một lúc, nhưng cũng không để con đường bên ngoài trong lòng, chỉ có một mình Bạch Phục Linh chủ động đề cập đến sự đặc biệt của con đường.
Người như Bạch Phục Linh, là một đồng bọn có thể hợp tác.
Điền Đường gật đầu: “Đương nhiên, không chỉ có nơi này, sau này sẽ có rất nhiều con đường như thế này.”
Mục tiêu của nàng không chỉ là thôn Điền gia.
Bạch Phục Linh nghiêm túc nhìn Điền Đường: “Ta nghe nói những căn nhà gỗ này chỉ xây dựng xong trong vòng một ngày, là một ngày cho mỗi ngôi nhà, hay một ngày cho mỗi dãy nhà.”
Ý cười trong mắt Điền Đường nhiều hơn một chút: “Đương nhiên là mỗi ngày một dãy, nếu như mỗi ngày một nhà, chỉ cần có đủ người, cũng không phải là không thể xây dựng, bởi vì như vậy, sự thần thông của thần nữ mới hiện ra.”
Bạch Phục Linh hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, mỗi một câu đều hỏi kỹ càng, từ mấy câu hỏi này có thể tiết lộ những suy xét tính toán của hắn lúc này.
Quả nhiên giây tiếp theo, Bạch Phục Linh lại hỏi: “Nếu có rất nhiều người đồng thời đến thôn Điền gia, nơi đây có thể chứa đủ bọn họ sao?”
Điền Đường nhìn hắn: “Bao nhiêu người?”
Bạch Phục Linh cẩn thận suy nghĩ: “Khoảng năm mươi mấy người?”
Một con số như vậy, khiến Điền Đường có hơi thất vọng, bây giờ nhiệm vụ thôn xóm của nàng chỉ còn số lượng dân làng không đạt tiêu chuẩn, trước đây Bạch Phục Linh giới thiệu khoảng mười mấy người tới thôn Điền gia, so với tiêu chuẩn thì vẫn còn thiếu 80 người.
“Đương nhiên, nếu Bạch đại phu thật sự mang năm mươi mấy người tới, thôn Điền gia khẳng định có thể chứa đủ.”
Bạch Phục Linh nhìn biểu cảm của Điền Đường, muốn nhìn ra điều gì đó từ biểu cảm của nàng, nhưng từ mắt Điền Đường, dường như hắn chỉ nhìn thấy được bốn chữ ‘dư dả’.
Hắn thật sự đang cân nhắc đem người của Bạch gia đến thôn Điền gia định cư, bây giờ thiên hạ đại loạn, tuy vị trí trấn Phong Thu hẻo lánh, nhưng vẫn có nguy cơ bị ảnh hưởng, ở lại thôn Điền gia, không chỉ có thể bảo đảm an toàn, còn có thể bảo đảm cuộc sống hàng ngày không lo lắng, quả thực là thánh địa ẩn cư hoàn hảo.
Bạch Phục Linh trò chuyện với Điền Đường rất nhiều, chủ yếu là về tình hình của thôn Điền gia, làm thế nào để bố trí những người dân mới tới.
Trước đây có một lần có hơn sáu mươi mấy thôn dân tới thôn Điền gia, đặc điểm của những thôn dân này là bọn họ từ trong thôn chạy ra ngoài, một lần nữa trở lại nơi quen thuộc, cho dù là chen chúc một chút, một nhóm người sống trong một căn phòng cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng khi số lượng dân làng ở thôn Điền gia liên tục tăng, chắc chắn sẽ có một số người có tiền trong tay.
Nhóm người này chắc chắn sẽ để họ tạm thời sống ở nơi đơn sơ, nhưng nếu trong thôn có những ngôi nhà bỏ trống, chắc chắn họ sẽ trả tiền để sống ở đó.
Trước đây nhiệm vụ của thôn cấp hai cần 50 căn nhà gỗ, trong đó có 40 căn là do thôn vốn có, còn lại 10 căn mới là Điền Đường mới xây dựng.
Mười căn nhà gỗ, thật ra đối với nhu cầu bây giờ cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng khi số lượng dân làng trong thôn Điền gia tăng lên, mười căn nhà gỗ này căn bản không thể đáp ứng đủ nhu cầu.
“Cái đó… Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?” Bạch Phục Linh nhìn Điền Đường.
Điền Đường mỉm cười: “Ngươi gọi tên của ta là được, nếu ngươi muốn, có thể mang thêm nhiều người hơn đến thôn Điền gia, ta tin sau này thôn Điền gia sẽ càng phát triển tốt hơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận