Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 555 -




“Tào Thiên, ngươi sẽ không nói ra chuyện của trấn Thần Linh chứ?”
Tào Thiên bỗng dưng ngẩng đầu.
Trác Minh mím môi, cắn răng: "Ngươi biết mà, ta đã đón cả cha và nương rồi, nếu như ta nói, nếu như, nếu như ngươi không muốn đón người nhà của mình tới, ngươi có thể đừng nói ra chuyện của trấn Thần Linh hay không.”
Tào Thiên nhìn thẳng vào hắn.
Trác Minh có chút chột dạ: "Chúng ta là huynh đệ, ta cũng coi ngươi như là bằng hữu, nhưng chuyện này có liên quan đến những người trong gia đình, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không để cho người nhà của ta xảy ra chuyện.”
Hai người họ bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ đã từng rất tốt, có thể gặp mặt ở huyện Dương Nam, ở cùng nhau, cũng đã làm cho bọn họ rất phấn khích, rất vui vẻ.
Nhưng chuyện này lại có liên quan đến người nhà, bất luận như thế nào bọn họ cũng không có khả năng nhượng bộ.
Trong lúc nhất thời, trong lều trại đã trở nên yên tĩnh không còn tiếng động.
Một lúc lâu sau, Trác Minh mới mở miệng: "Nếu ngươi không che giấu, ta sẽ đi tố cáo ngươi, ta cũng vì gia đình của ta, ngươi đừng trách ta.”
Tào Thiên vèo một cái đã đứng dậy.
Trác Minh cũng ngẩng đầu để nhìn hắn, trong ánh mắt cũng để lộ ra ý sẽ tuyệt đối không thay đổi suy nghĩ.
Cả hai đều có chút giương cung bạt kiếm.
Đúng lúc này, rèm của lều trại bị vén lên.
Hai người đồng thời nhìn ra ngoài phía lều trại, đồng thời nheo mắt lại.
“Là ta là ta, các ngươi đừng khẩn trương.” Lý Nhị Trụ vừa cười vừa nói, hắn bình tĩnh tìm một chỗ.
“Ngồi đi.”
Sau khi ngồi xuống, hắn cũng đã điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái.
Ngẩng đầu lên thấy hai người họ đều vẫn đang đứng, hắn cũng không khách khí mà vẫy tay với hai người: "Đều ngồi, đều ngồi đi, các ngươi đứng để làm cái gì, chúng ta cũng không phải là ngày đầu tiên mới quen biết, như vậy mới lạ.”
Trác Minh và Tào Thiên nghe hắn nói như vậy, ngược lại càng thêm khẩn trương, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống.
Nụ cười ở trên mặt của Lý Nhị Trụ cũng dần biến mất, thản nhiên nói: "Ngồi xuống đi.”
Lúc này đây, hai người họ đã lập tức ngồi xuống.
Nụ cười trên mặt của Lý Nhị Trụ một lần nữa lại giương lên: "Thật ngại quá, vừa rồi ta đi ngang qua lều trại của các ngươi, không cẩn thận đã nghe được các ngươi đang nói về chuyện của trấn Thần Linh, liền đứng đó chốc lát, không nghĩ tới thế mà lại nghe được chuyện không nên nghe.”
Nói tới nói lui, trên mặt của hắn vẫn như cũ, nhìn không ra bất kỳ vẻ ngượng ngùng nào.
Sắc mặt của hai người ở trước mắt đã trở nên trắng bệch, đặc biệt là Tào Thiên, bởi vì lời nói lúc trước, mà sắc mặt của hắn cũng có vẻ rất khó coi.
Lý Nhị Trụ cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt chăm chú để nhìn hai người.
Rốt cuộc, Tào Thiên cũng nhịn không được mà liền mở miệng: "Ta... Ta sẽ không nói ra, ta thật sự sẽ không nói ra bên ngoài, ta thề."
Trác Minh ngồi ở một bên, lúc này hoàn toàn cũng không dám mở miệng.
Lý Nhị Trụ mỉm cười: "Ngươi nên biết hậu quả khi ngươi nói ra.”
Tào Thiên cúi đầu.
Lý Nhị Trụ lại nhìn trong chốc lát, thấy Tào Thiên hoàn toàn không có ý định nói gì, liền trực tiếp đứng dậy.
“Yên tâm, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi, giống như kết giới màu xanh lam mà các ngươi đã nhìn thấy lúc trước vậy, quy tắc của trấn Thần Linh cũng là "không được ác ý đả thương người và không được ác ý giết người". Ta cũng không có lời nào khác, chỉ có một câu muốn nói cho ngươi biết, nếu như ngươi cho rằng triều đình nhất định sẽ thắng, ngươi có thể đứng về phía triều đình, nếu như ngươi tiết lộ tin tức của trấn Thần Linh cho người khác, ngươi sẽ không có cơ hội để đến trấn Thần Linh định cư.”
Lý Nhị Trụ nói xong, liền xoay người đi ra khỏi lều trại.
Tào Thiên và Trác Minh ở phía sau cũng đã liếc nhau.
Trác Minh vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay của Tào Thiên: "Ngươi đừng quên người sau lưng của trấn Thần Linh là ai? Đó chính là thần nữ, người làm sao có thể đấu được với trời? Dù là hoàng đế, nhiều lắm cũng chỉ nói một câu mình là "thiên tử", mà người đứng sau của trấn Thần Linh lại là thần tiên thật sự!”
Tào Thiên đột nhiên rùng mình một cái.


Bạn cần đăng nhập để bình luận