Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 470 -




Điền Đường ngẩng đầu nhìn lên không trung: “Lâu đại nhân còn nhớ rõ nguyên nhân xuất hiện trấn Thần Linh chứ, lời thề như vậy thật sự là có người đang nhìn, ngươi cần phải nghĩ thật kỹ, nếu không thật sự xuất hiện cái gì khác thường ngay cả ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Thân thể Lâu Đồng Nghĩa có chút nhũn ra, một tay bắt lấy cái ghế bên cạnh, một tay vịn vào tay Từ Triết.
“Thật sự… thật sự thề, có điều ta xác thực có một chút lòng riêng, lòng riêng là muốn bản thân… bản thân có thể được sống lâu hơn bá tánh mấy ngày, nhưng ta tuyệt đối không có ý muốn làm tổn thương bá tánh, chỉ là… chỉ là lúc mọi người cùng ở cạnh nhau, ta… ta muốn sống tiếp, muốn cho người nhà của ta cũng được sống sót.” Hắn run run rẩy rẩy cố nói cho hết lời, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Sau khi nói xong, Lâu Đồng Nghĩa hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, lại lần nữa duỗi tay ra: “Ta thề, những lời vừa nói là thật, không dám giả vờ, nếu như có lời dối trá nhất định bị thiên lôi đánh trúng.”
Điền Đường nhìn hắn một lát, sau đó đưa mắt về phía Từ Triết.
Từ Triết xác nhận, duỗi tay nâng Lâu Đồng Nghĩa ngồi dậy, đặt hắn an tâm ngồi ở trên ghế, còn vỗ vỗ lưng hắn, hy vọng tâm tình của hắn có thể mau chóng bình phục lại.
“Lâu đại nhân…”
“Có thuộc hạ!” Lâu Đồng Nghĩa có chút phản ứng hơi thái quá.
Điền Đường mỉm cười: “Lâu đại nhân có thời gian rảnh thì đến tìm vị Tề Duệ Đạt kia tán gẫu một chút đi, cứ nói mấy ngày nay ngươi đột nhiên lo lắng sợ hãi, nếu như Nhân Vương phái binh tới gần sợ nhóm quân lính không đối phó được, cho nên muốn mượn danh nghĩa làm đường để cho những quân lính đóng ở đó có thể ăn cơm no bụng, làm như vậy sẽ không vi phạm mệnh lệnh của phủ Văn tri, thứ hai quân lính cũng có thể tận tâm thủ vệ hơn, ngươi có bằng lòng đi làm hay không?”
“Nguyện ý, thuộc hạ nguyện ý!” Lâu Đồng Nghĩa gật đầu đồng ý.
“Chuyện này cứ vậy.” Điền Đường đứng dậy: “Lâu đại nhân chỉ cần lo đi nói chuyện với người đứng đầu nhóm quân lính, chuyện lương thực ta sẽ giải quyết, không cần Lâu đại nhân lấy lương thực ở kho lúa.”
Lâu Đồng Nghĩa nhìn thấy Điền Đường đứng dậy liền đứng dậy theo, nghe được lời này chân lại có chút mềm đi, cũng may kịp thời đứng vững lại, lúc Điền Đường muốn xoay người hắn cẩn thận hỏi: “Chuyện thần sứ đại nhân muốn phân phó chính là phân phó việc này sao?”
“Ngươi còn có chuyện khác sao?” Điền Đường nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vài phần tò mò.
Lâu Đồng Nghĩa mím môi: “Cái đó… Chuyện tiền bạc….”
“Còn có chuyện tiền bạc?” Điền Đường kinh ngạc hỏi.
Từ Triết đi lại bên cạnh Lâu Đồng Nghĩa vỗ vỗ vai hắn.
Lâu Đồng Nghĩa vốn dĩ hai chân đã mềm nhũn, một vỗ này trực tiếp làm hắn quỳ xuống, lúc đầu gối đột nhiên truyền đến một trận đau điếng hắn cũng hiểu được ý tứ của Điền Đường, lập tức cúi người: “Đa tạ thần sứ đại nhân tha mạng.”
Điền Đường đưa tay ra nâng hắn đứng đậy nói: “Vậy chuyện quân hộ vệ?”
“Thần sứ đại nhân an tâm, giao cho hạ quan đi làm!” Lâu Đồng Nghĩa không chút nghĩ ngợi vội vàng liên tục gật đầu đồng ý.
Sau khi Lâu Đồng Nghĩa trải qua kinh hãi, cả người đều khác hoàn toàn so với lúc trước, lúc đi tìm đến Tề Duệ Đạt cũng đã nghĩ kỹ lý do thoái thác một cách hoàn hảo, bảo đảm để đối phương không thể nhìn ra chút vấn đề nào.
Chuyện sau đó tiến triển rất thuận lợi, vốn dĩ Tề Duệ Đạt vì chuyện lượng thực của quân lính thật sự rất phiền lòng, mặc dù Văn Bình nói là bởi vì lo lắng cho sự an toàn của lương thực mới yêu cầu quân lính bắt buộc ăn lương thực mà phủ Lâm Xuân đưa tới, nhưng mọi người đều biết, sự an toàn của lương thực chỉ là thứ yếu, trọng điểm là Lâu Đồng Nghĩa đưa ngân lượng đi.
Lúc này Lâu Đồng Nghĩa chủ động đi tới cửa nguyện ý cung cấp lương thực, vừa vặn giải quyết được nỗi phiền trong lòng của Tề Duệ Đạt, lập tức liền phân phó xuống để nhóm quân lính bắt đầu đi làm đường.
………..
“Hứa Liên, ngươi nói xem huyện lệnh huyện Dương Nam này rốt cuộc suy gì cái gì, bắt chúng ta làm đường cho hắn?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận