Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 118 -




Hiện tại tình huống trấn Phong Thu cũng tương tự như thôn Điền gia lúc trước.
Điền Đường nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đi về phía trước mặt một lão phu nhân, ngồi xổm xuống nói chuyện với bà: "Nãi nãi."
Lão phu nhân tóc đã hoa râm, phản ứng có chút chậm chạp, sau khi Điền Đường nói xong, một hồi lâu mới định thần trở lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn Điền Đường.
"Nãi nãi, ta muốn hỏi một chút về tình hình trong trấn."
"Đi mau, ngươi nhanh rời đi, bọn cướp đang đến, bọn cướp sẽ đuổi theo ngươi!!!"
Người phụ nữ lớn tuổi bám lấy Điền Đường, đột nhiên hét lên.
Điền Đường vội vàng nắm chặt tay bà: "Nãi nãi, không sao cả, đã không sao nữa rồi, thổ phỉ đã chạy mất, bọn họ đều đã không còn ở đây nữa."
Dưới sự trấn an của Điền Đường, tâm tình lão phu nhân đã dần dần bình phục, lão mờ mịt nhìn bốn phía, sau khi trấn Phong Thu hoàn toàn bị tập kịch, tất cả mọi người không thể tin được chuyện này là sự thật.
Biểu cảm của mọi người thay vì nói là đau thương, không bằng nói là chết lặng thì đúng hơn.
"Sớm muộn gì cũng vậy thôi." Lão phu nhân đột nhiên nở nụ cười, nàng nắm chặt lấy tay Điền Đường, "Tiểu cô nương, hiện tại bên ngoài đang có chiến tranh, hãy sớm chuẩn bị một chút, không chừng ngày nào đó liền đánh tới trấn Phong Thu, chỉ là bọn thổ phỉ tới sớm hơn, chỉ là chúng tới sớm mà thôi."
Thôn Điền gia cùng trấn Phong Thu khác nhau ở chỗ, thôn Điền gia giấu ở chỗ sâu, nơi như vậy sẽ không ai đến tranh đoạt, mà trấn Phong Thu lại ở bên ngoài, tuy rằng tương đối phồn hoa, nhưng lại dễ bị chiến tranh ảnh hưởng hơn.
Điền Đường đã từng trải qua đoạn thời gian kia ở thôn Điền gia, nàng thậm chí cũng không hề nhận ra được mình đang ở trong giai đoạn bùng nổ chiến tranh, mãi cho đến khi thôn Điền gia bị thổ phỉ tập kích, ngay sau đó nàng mới dần dần tiếp xúc đến những chuyện này.
Trên thực tế, nếu là ở thời đại yên bình, xác suất thôn Điền gia bị thổ phỉ tập kích cũng sẽ nhỏ hơn một chút.
Lão phu nhân hoàn toàn chìm đắm trong đau khổ, Điền Đường không có cách nào để lấy thêm thông tin từ lão phu nhân, Điền Đường dứt khoát đứng lên, đi về phía xe ngựa.
Hai chiếc xe ngựa dừng ở chỗ này, khó tránh khỏi sự chú ý của mọi người, nếu như bọn họ thật sự thân ở trong đám dân tị nạn, có lẽ an nguy của bọn họ đều rất khó cam đoan, nhưng hiện tại trấn Phong Thu vừa mới gặp đả kích, mọi người sẽ chẳng hồi phục tâm trí trong thời gian ngắn được, họ cũng sẽ không mấy quan tâm đến xe ngựa đang vận chuyển gì.
Sau khi Điền Đường đến gần, đối diện với Bạch Phục Linh, nàng chỉ có thể lắc đầu.
"Ta hỏi thăm cũng không được, hiện tại bọn họ căn bản không còn một chút tâm tư nghe ta nói chuyện."
Bạch Phục Linh nhìn những thôn dân vẫn đang chán nản, ánh mắt liền hiện lên vài phần đau thương: "Nếu như chúng ta còn ở trong trấn..."
Bạch Phục Linh cười khổ: "Bạch gia chúng ta mặc dù coi như có tiền, nhưng chỉ muốn tìm kiếm con đường sinh tồn trong thời điểm loạn lạc này mà thôi, nếu chỉ lấy thân phận thầy thuốc, còn có thể sống sót, nhưng nếu như có ý nghĩ khác, chỉ sợ không còn bao lâu nữa, Bạch gia sẽ hoàn toàn biến mất trong thiên hạ này.”
Lý do rất đơn giản, Bạch gia nếu chỉ là đại phu, chỉ là bán thuốc, ở cái thế giới đầy loạn lạc này họ sẽ được xếp vào nhóm “hữu dụng”, mặc kệ cho họ có đụng vào bất cứ thế lực nào, nể tình người Bạch gia có một thân y thuật cao minh, cơ bản họ đều sẽ tha cho bọn hắn một mạng.
Nhưng nếu Bạch gia bọn họ cũng bắt đầu bồi dưỡng binh lực của mình, vậy thì không còn là đại phu đơn thuần, lúc này nếu không cẩn thận đụng phải thế lực bên nào, Bạch gia sẽ biến thành uy hiếp, nếu là uy hiếp, cách tốt nhất là tiêu diệt càng sớm càng tốt.
Ở trong thời kỳ loạn lạc này, muốn đứng về phía phe nào, hoặc là bản thân mình thực lực hùng hậu, hoặc là cực kỳ khí thế ngạo nghễ, không sợ bất kỳ thứ gì. Mà Bạch gia với tư cách là thường dân, thân phận đại phu của họ không thể quá cường thế, cũng không gây ra bất kỳ điều gì, nếu muốn sống sót, nhất định bản thân không nên có một chút dị tâm nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận