Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1005 -




Lúc sau Điền Đường lại hàn huyên đơn giản trong chốc lát với Bùi Phong Bình về vấn đề hệ thống quản lý này, tiến hành sửa lại một ít chi tiết bên trong.
Nói chung, quan điểm của hai người giống nhau ở một vài khía cạnh nào đó, ví dụ như cả hai đều coi trọng thực lực của các quan viên, tất cả quan viên đều phải thông qua thi cử mới có thể tiến vào trong hệ thống rồi thăng chức, nhưng cũng phải xem thực lực và thủ đoạn của đối phương.
Cũng không thể nói làm quan thì không được dùng thủ đoạn nhỏ, chỉ cần có thể dùng thủ đoạn đúng chỗ, không làm chuyện sai trái, dùng một chút thủ đoạn cũng không sao.
Khi tới nha phủ, cuộc trò chuyện của hai người cũng đúng lúc kết thúc.
Mà bên phía nha phủ, đúng lúc Lý Nhị Trụ mang theo người tuần tra tới.
Chỉ trong chốc lát, Vệ Kiến Đình lập tức nheo mắt lại.
Lý Nhị Trụ cười, tiến lên hành lễ: "Thần sứ đại nhân, Bùi lão... Vệ tướng quân..."
Bùi Phong Bình nhìn tới nhìn lui, liếc mắt một cái ngay lập tức nhận ra trạng thái của hai người không ổn đặc biệt là Vệ Kiến Đình. Hắn có thái độ rất khác đối với Lý Nhị Trụ. Hắn là quan văn thường chỉ quản chuyện của văn nhân, không biết chuyện lúc trước Lý Nhị Trụ đã tiếp xúc với Vệ Kiến Đình, theo bản năng hỏi, "Trước đây hai người đã từng gặp nhau chưa?”
Vệ Kiến Đình không nói gì.
Lý Nhị Trụ cười hắc hắc, gãi gãi đầu nói: "Trước đây hình như không cẩn thận đắc tội Vệ tướng quân, ta tới đây để xin lỗi Vệ tướng quân. Ngài là đại nhân đừng tính toán chi li với tiểu nhân như ta. ”
Vệ Kiến Đình hít một hơi thật sâu, mở mắt ra đã có thể bình tĩnh đối mặt: "Trước đây quan điểm của ta và ngươi không giống nhau, hành động của ngươi cũng không có gì sai.”
"Vệ tướng quân không hổ là Vệ tướng quân, chỉ là…khụ khụ..." Lý Nhị Trụ ho nhẹ vài tiếng, thấp giọng nói với Vệ Kiến Đình, "Chỉ là ta còn một chuyện đã lừa dối Vệ tướng quân. Vệ Lương Tài sớm đã biết sự tồn tại của thành Thần Linh, nhưng hắn cũng không có phản bội triều đình. Lúc ấy hắn chỉ đơn giản giữ lại những tù binh đó. Còn về bản thân, hắn nói trừ phi triều đình phản bội hắn trước, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội triều đình. Nói chính xác, Vệ Lương Tài và Vệ tướng quân đều cùng một loại người. Nhưng cuối cùng triều đình lại làm các ngươi thất vọng trước, cho nên các ngươi bất đắc dĩ đành phải chọn con đường như vậy.”
Vệ Kiến Đình im lặng một lúc, chắp tay: "Đa tạ.”
Lý Nhị Trụ thấy hắn như vậy, tâm trạng có chút bối rối: "À... Còn có Thạch Hùng Thạch tướng quân, hắn cũng không phải người dễ dàng phản bội, chỉ là tình hình phủ Lâm Xuân lúc đó không tốt lắm, tri phủ Văn Bình của phủ Lâm Xuân vì bảo vệ phủ Lâm Xuân mà không ngần ngại bắt tráng hán ở khắp nơi, khiến hàng trăm người không có cuộc sống tốt đẹp. Hơn nữa hắn còn cắt xén lương thảo của binh lính khiến bọn họ không có một bữa ăn no. Nói ngược cho dễ nghe, là vì để cho các binh sĩ tiền tuyến ăn no, nhưng... Dù sao cũng không tốt lắm, chỉ sợ Vệ tướng quân chưa từng thấy nhiều binh sĩ đói đến mức da bọc xương. Thạch tướng quân làm như vậy cũng là vì thiên hạ, vì bá tánh không phải vì ích kỷ của bản thân.”
Lần này Vệ Kiến Đình im lặng lâu hơn. Hắn đã từng nghi ngờ Thạch Hùng, nhưng hắn biết Thạch Hùng có thể không giống như hắn nghĩ. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tình hình của thành Thần Linh, hắn chỉ đành thừa nhận lựa chọn trước đây của Thạch Hùng là chính xác.
Nhưng dự đoán của hắn vẫn không bằng Lý Nhị Trụ kể lại những chuyện xảy ra trong quá khứ.
Bùi Phong Bình ở một bên nhịn không được cũng nói một câu: "Trước đây Thiếu tướng quân đánh mất tù binh khi hồi kinh, bất luận Vệ tướng quân có làm thế nào cũng không tra được tung tích của tù binh, đó là vì Thiếu tướng quân hy vọng những tù binh kia có thể ở thành Thần Linh sống một cuộc sống bình thường. Trong chuyện này, Thiếu tướng quân thực sự đã chịu đựng không ít.”
Vệ Kiến Đình cũng nhanh chóng nhớ ra chuyện này. Trước đây hắn vẫn không hiểu tại sao Vệ Lương Tài lại thất lạc nhiều tù binh một lúc như vậy, còn sống chết không chịu giải thích. Bây giờ nghĩ lại, hắn chỉ muốn bảo vệ tung tích thực sự của những tù binh này.
Nghĩ đến đây, Vệ Kiến Đình càng im lặng hơn.
Lý Nhị Trụ ngẩng đầu nhìn về phía Điền Đường, lặng lẽ chỉ vào Vệ Kiến Đình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận