Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 208 -




Chương 208:
Không thể không nói, tuy rằng tất cả các thôn dân của thôn Điền gia đều sẽ có nguyên liệu nấu ăn giống với nhau, nhưng bởi vì tay nghề khác nhau, cho nên mỗi một nhà khi làm ra thức ăn cũng sẽ khác nhau, bữa sáng này, Điền Đường ăn được rất nhiều món từ những tay nghề khác nhau.
Có một loại cảm giác đang ăn cơm của trăm nhà.
Trên mặt Điền Đường lộ ra nụ cười trông rất nhợt nhạt.
Từ lúc ban đầu sau khi nàng khôi phục được trí nhớ, sự an ổn của thôn Điền gia cũng đột nhiên bị quấy rầy, toàn bộ thôn lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, sau đó với sự xuất hiện của [Trò chơi sinh hoạt 2.0], thôn Điền gia dần phát triển, cho đến bây giờ các thôn dân đều không cần phải lo lắng vì cơm ăn áo mặc, giống như chỉ trong thời gian ngắn ngủi là mấy tháng, chỉ có những người thực sự tự mình trải qua thì mới có thể hiểu được.
Ăn uống no đủ, Điền Đường liền rời khỏi nhà của mình, thôn dân đi ngang qua người nàng, sau đó liền dừng lại một chút, họ chào hỏi một câu "Chào buổi sáng" với nàng.
Mỗi một ngày bắt đầu, đều là một ngày hoàn toàn mới và tốt đẹp.
Điền Đường đi tới bên ngoài đại sảnh giao dịch, ở chỗ này, vẫn còn có rất nhiều thôn dân đang chờ ở bên ngoài, để có thể nhận được một phần thuốc tẩy giun miễn phí.
Lúc Điền Đường đến gần, đã nghe có người lớn tiếng kêu to.
"Xếp hàng xếp hàng, xếp hàng được hay không, từng người một vào, nếu không xếp hàng, cẩn thận ta đánh các ngươi!"
Đối phương cũng thấy được Điền Đường, hắn đứng nghiêm tại chỗ, thận trọng nhìn Điền Đường: "Thần sứ đại nhân."
Điền Đường nhướng mày nhìn hắn: "Ngươi là đang duy trì trật tự?"
“Không phải ta, là chúng ta.” Vẻ mặt đối phương nghiêm túc, “Lý ca cũng tới.”
“Lý ca?” Điền Đường lại hỏi ngược lại, đột nhiên nhớ tới thân phận của những người đang đứng trước mắt nàng, “Ngươi đang nói Lý Nhị Trụ sao?”
Lúc trước nàng cảm thấy người trước mắt này có chút quen thuộc, nhưng vẫn chưa tiếp xúc qua bao giờ.
Lúc này nghe hắn nhắc tới "Lý ca", đột nhiên nàng đã nhớ tới nguyên nhân khiến cho nàng cảm thấy quen mắt
Dù sao ở chỗ đại sảnh giao dịch này, từ trước đến nay "nhà giam" cũng chỉ nhốt lại hai nhóm người, nhóm thứ nhất là Lý Nhị Trụ cùng với ba người khác, nhóm thứ hai chính là đám người đang đứng trước mặt này, đều là huynh đệ tốt của hắn.
Tuy rằng Điền Đường sẽ không quá quản thúc về chuyện này, nhưng mỗi ngày nàng cũng sẽ từ đại sảnh giao dịch mà đi qua vài lần, cũng nhớ kỹ hình dáng của những người đang ở trước mắt này.
Đối phương nghe Điền Đường hỏi như vậy, cả người càng thêm khẩn trương, hắn bắt đầu nhìn xung quanh, ánh mắt gấp gáp không thể nào chịu được.
Rốt cuộc, trong ánh mắt của hắn cũng đã có chút ánh sáng, vội vàng hướng về phía xa xa mà vẫy tay.
Nơi này đều có người, Điền Đường tuổi vẫn còn nhỏ, chiều cao của nàng vẫn còn khá hạn chế, cả người đều bị vây ở giữa đám đông, rất dễ dàng bị lạc trong đám người, Lý Nhị Trụ vẫn đứng ở xa xa, hắn cũng không chú ý tới Điền Đường, thấy bên này có người vẫy tay kêu hắn, cho rằng đã có chuyện gì đó phát sinh, vì vậy hắn đã vội vàng chen qua đám người để đi lại đây.
Sau đó... hắn liền nhìn thấy Điền Đường.
Lý Nhị Trụ lúc trước còn có chút vẻ hăng hái nhưng sau khi nhìn thấy Điền Đường lại biến thành bộ dạng ỉu xìu, hắn cúi đầu rồi dừng lại, không dám lộn xộn, hắn chỉ nhỏ giọng nói: "Thần sứ đại nhân."
Điền Đường nhìn bộ dáng của hắn, cũng nhịn không được mà liền cười, nàng cố ý nói: "Ta nghe nói, quan hệ của các ngươi cũng không tệ."
Điền Đường vừa dứt lời, Lý Nhị Trụ liền lập tức ngẩng đầu hung hăng nhe răng với một người khác, sau đó liền quay đầu lại, liền thấy Điền Đường dùng ánh mắt chế nhạo để nhìn hắn.
Lý Nhị Trụ thở dài một tiếng: "Kỳ thật ta cũng không quá thân thiết với hắn, chỉ là có một số việc không thể tự khống chế được."
Điền Đường giật mình: "Ồ, vậy sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận