Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 690 -




Chương 690:
“Thần sứ đại nhân năm nay mới 11 tuổi, qua hết năm mới 12 tuổi, nhưng nàng chính là thần sứ đại nhân, nàng rất lợi hại, ta nghe nói, nàng thỉnh thoảng còn có thể lên lớp dạy học sinh, nhưng phải xem vận khí, không chừng cũng có thể rút trúng phòng học nào đó." Người bên cạnh nói, trên mặt cũng để lộ ra thần sắc hâm mộ.
"Cái này ta biết, câu nói 'nữ hài tử cũng muốn lâu đài vàng cùng ngàn bồ thóc, có phải là lúc thần sứ đại nhân dạy học đã từng nói ra hay không?" Tiểu cô nương nói, đột nhiên nghĩ đến giữa trưa lúc ăn cơm, nàng nói tới những lời này, Điền Đường đột nhiên cười ra thành tiếng, theo bản năng liền che mặt.
Khi đó nàng còn cảm thấy mất hứng, chất vấn tại sao phải cười, bây giờ nhớ lại, hẳn là đột nhiên nghe được lời mình nói, nên mới có thể cười.
“Ngươi làm sao vậy? Mặt ngươi sao lại đỏ thành như vậy?” Người bên cạnh tò mò hỏi.
“Ta tìm ngươi thật lâu cũng không tìm được ngươi... “ Tiểu cô nương thấp giọng nói.
"Không có việc gì, lần sau chúng ta có thể hẹn trước nơi nào đó để đi ăn, như vậy cho dù chúng ta đi lạc, cũng có thể cùng nhau ăn cơm," Người bên cạnh cho rằng đề tài đã dời đi, tự nhiên tiếp chuyện ăn cơm, nói xong lại hỏi, "Ngươi không phải là gặp được thần sứ đại nhân, quá cao hứng, cho nên mới đỏ mặt đi?"
"Không phải... Không phải..." Tiểu cô nương hạ giọng, nhưng bởi vì quá mức hưng phấn, trong giọng nói của nàng cũng đã mang theo một tia bén nhọn, nàng tiến đến bên tai đối phương, nhỏ giọng nói chuyện, "Kỳ thật buổi trưa ta đã cùng thần sứ đại nhân ăn cơm."
“Ngươi không phải nói ăn cơm cùng với một người lạ sao?” Lần này đến lượt người ở bên cạnh chấn kinh.
“Ngươi vừa rồi nhìn thấy thần sứ đại nhân, quần áo trên người của nàng có phải có chút giống với ngươi hay không?"
Người bên cạnh cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình: "Hình như màu sắc cũng không khác mấy, nhưng quần áo thì khác."
"Đúng là không giống nhau, nhưng ta giữa trưa đã vẫn luôn đi tìm ngươi, trong lòng gấp đến mức không chịu được, lúc nhìn thấy bóng lưng của thần sứ đại nhân, chỉ nhìn màu sắc quần áo của nàng cùng với ngươi có vẻ giống nhau, cho rằng nàng là ngươi, nên ta đã liền vỗ vỗ bả vai của nàng, kết quả..." Tiểu cô nương một hơi đem hết sự tình và tiền nhân hậu quả nói xong, "Lúc chúng ta xa nhau, ta còn cố ý hỏi tên của nàng, nhưng nàng cũng không nói với ta, chỉ nói ta sớm muộn cũng sẽ biết, ta cho rằng nàng sẽ tới trường để học, về sau chúng ta còn có thể là đồng học, không nghĩ tới nàng thế mà lại là thần sứ đại nhân."
Người bên cạnh trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Ý của ngươi là, ngươi không chỉ cùng thần sứ đại nhân ăn cơm, còn cùng nàng dắt tay, ngươi còn cho nàng ăn đồ của ngươi, nàng còn mua đồ ăn ngon cho ngươi?
"Có thể là bởi vì ta không biết, nên thần sứ đại nhân mới có thể nói chuyện với ta." Tiểu cô nương bưng mặt cười, trên mặt là do không khống chế được cười, khóe miệng cùng với ánh mắt đều cong lên, "Ta còn nói với nàng rất nhiều chuyện về nhà ta, thần sứ đại nhân còn cổ vũ ta nữa, không hổ là thần sứ đại nhân đã nói ra 'nữ hài tử cũng cần lâu đài vàng cùng ngàn bồ thóc', ta quả nhiên siêu cấp thích nàng."
Người ở bên cạnh kích động nói, "Về phần lớp học được thần sứ đại nhân dạy học, bọn họ cũng đã rất may mắn, ta trước đó còn nghĩ nếu là thần sứ đại nhân có thể rút trúng lớp của chúng ta, dạy học cho chúng ta thì tốt rồi, nhưng ngươi vậy mà có thể thân cận như vậy với thần sứ đại nhân, thật quá hâm mộ!!!"
“Suỵt, nói nhỏ một chút,” Tiểu cô nương đặt ngón tay lên môi, “Không thể để cho người khác biết, ha ha.”
“Thức ăn mà thần sứ đại nhân cho vẫn còn chứ? Có thể chia cho ta một chút được không?”
“Cái này…”
“Làm ơn làm ơn, chia cho ta một chút đi.”
“Vậy được rồi, chỉ một chút thôi.”
“Ừ! Cảm ơn ngươi!”

“Đến rồi,” Du Ninh đứng ở cửa phòng học, quay đầu lại nhìn Điền Đường, “Lần này ngươi nhanh còng trở về, có lẽ bọn họ thật sự sẽ cảm thấy vui mừng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận