Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 982 -




“Nãi nãi, cha nhất định sẽ không có việc gì đâu.” Vệ Lương Tài nghiêm túc nói.
Vệ lão thái thái lắc lắc đầu, than một tiếng: “Ngươi không cần an ủi ta, nãi nãi biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, trước mắt phủ Ninh Ký bị thất thủ, sống chết của phụ thân ngươi còn chưa biết, mặc kệ hắn có thể trở về hay không, nãi nãi đều có thể chống đỡ được.”
“Nãi nãi, ta là nói nghiêm túc, cha tuyệt đối sẽ không có việc gì,” Vệ Lương Tài ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vệ lão thái thái, “Nãi nãi người tin tưởng ta, cha sẽ không có chuyện, Vệ gia chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì.”
Nói đến đây, thì Vệ lão thái thái rốt cuộc nhận thấy được điểm không thích hợp, ánh mắt dừng ở trên người Vệ Lương Tài, nhìn thẳng hắn.
Vệ Lương Tài nắm lão tay thái thái tay so với lần trước càng chặt hơn: “Nãi nãi, hiện giờ triều đình coi mạng người như cỏ rác, làm bá tánh thiên hạ bất hạnh, nếu chúng ta vẫn ngu trung, cũng là thực xin lỗi bá tánh thiên hạ, nãi nãi, vận số triều đình đã hết, có lẽ đây là thời điểm nên đổi một người khác làm hoàng thượng.”
Vệ lão thái thái bỗng dưng trừng lớn đôi mắt: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không? Ngươi có biết những lời vừa rồi mà truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng thế nào tới Vệ gia chúng ta hay không? Ngươi có biết hay không……”
“Nãi nãi……” Vệ Lương Tài trịnh trọng mà hô một tiếng, nghiêm túc gật đầu, “Ta biết, ta đều biết, ta biết mình đang làm cái gì, ta cũng biết suy nghĩ hiện tại của ta là đại nghịch bất đạo, nhưng mà nãi nãi, nếu chúng ta không động thủ, rất nhanh Vệ gia chúng ta đều sẽ bị diệt, nãi nãi, tôn nhi không muốn nhìn thấy Vệ gia xảy ra chuyện, cũng không muốn nhìn thấy càng nhiều bá tánh thương vong.”
Vệ lão thái thái yên lặng nhìn Vệ Lương Tài: “Ngươi làm cái gì?”
Vệ Lương Tài rũ mắt, trầm mặc một lát sau đó ngẩng đầu, cũng nâng đôi mắt lên, có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt của hắn chỉ có kiên định: “Nãi nãi, hiện giờ toàn bộ kinh thành đều tò mò đến tột cùng là thế lực nào đã chiếm phủ Lâm Xuân và phủ Ninh Ký, mọi người đều đoán là Nhân Vương hoặc là Triệu Vương, hoặc là một thế lực có chút danh khí trước đây, nhưng tôn nhi biết rất rõ, tất cả đều không phải, hiện giờ bên chân chính chiếm phủ Ninh Ký và phủ Lâm Xuân chính là thần linh, là thần linh thật sự!”
Vệ lão thái thái nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng không tin tưởng những gì hắn nói.
Vệ Lương Tài cũng không có dùng lời nói giải thích, mà là duỗi tay đỡ Vệ lão thái thái đứng dậy: “Nãi nãi, tôn nhi trước tiên mang ngươi đi đến một nơi an toàn để nghỉ ngơi.”
Đáy lòng Vệ lão thái thái kỳ thật vẫn không tin nổi, nhưng dưới sự cổ vũ của Vệ Lương Tài, nàng cũng không phản kháng quá lớn, mà là một đường đi theo Vệ Lương Tài, thẳng đến khi hai người đứng trước một bức tường.
Khu an toàn trong đó có một cái đặc tính, có thể che giấu toàn bộ thay đổi bên trong khu an toàn, từ ở bên ngoài nhìn vào trong, những gì bọn họ có thể nhìn thấy là bộ dạng lúc ban đầu trước khi khu an toàn khu xây dựng.
Tỷ như nói trước mắt là một bức tường này.
Vệ lão thái thái đang muốn nói chuyện, đã bị Vệ Lương Tài dẫn đi “xuyên tường”.
Sau khi bước qua “mặt tường” , bọn họ đã đứng ở trên mặt đất cách vách.
Từ nơi này nhìn lại, có thể nhìn đến tới chỗ có một cánh cửa lớn đang mở rộng, cùng với một lá chắn màu xanh lam.
"Nãi nãi, bây giờ phủ Lâm Xuân và phủ Ninh Ký đều thuộc quyền quản lý của thành Thần Linh, những bá tánh đến trước cũng đã được sắp xếp xong. Họ thực sự coi bá tánh như con dân, thực sự quan tâm đến bá tánh." Vệ Lương Tài đỡ Vệ lão thái thái ngồi xuống chiếc ghế trong sân, một bên nhỏ giọng nói chuyện với bà.
Vệ lão thái thái vẫn chưa định thần lại, ánh mắt cứ thẫn thờ nhìn cánh cổng với cái hàng rào màu xanh lam.
Vệ Lương Tài cứ nhìn Vệ lão thái thái, cho đến khi Vệ lão thái thái có chút hoàn hồn lại, mới tiếp tục nói tiếp.
"Nãi nãi, từ khi thiên hạ bị chia thành ba phần, cuộc sống của bá tánh vẫn rất khó khăn, bất kể là triều đình, Nhân Vương hay là Triệu Vương, đều xem như là chính thống, nhưng những gì họ làm vẫn là đẩy bá tánh vào hố lửa. Tại sao những cái gọi là chính thống của triều đình thì có thể tùy tiện coi thường tính mạng của bá tánh, cuộc sống này bất quá cũng chỉ có mấy chục năm. Trong thiên hạ này, rất nhiều bá tánh đã phải chịu đựng nỗi đau tra tấn của chiến tranh từ khi sinh ra, và sống cả đời trong lo sợ, nhưng triều đình vẫn còn chưa biết đủ, vẫn muốn đem những thứ xem như là lẽ thường này trói buộc bá tánh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận