Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 341 -




Sau sự kiện xà phòng cho đến bây giờ, lại qua một đoạn thời gian rất dài, thôn Điền gia cũng biến thành trấn Thần Linh, có thể nói là đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bản thân Điền Cúc Hoa cùng Điền Thanh Thảo ở trong hoàn cảnh như vậy, tâm thái đã sớm thay đổi.
Lúc này lại nhìn tình huống bên ngoài, tâm tình tự nhiên là phức tạp không nói nên lời.
“Rất tàn tạ, đúng không?” Điền Đường mỉm cười.
“Tiểu muội……” Điền Cúc Hoa nhíu mày.
Điền Đường buông rèm xuống, vẫn cười nhìn nàng như cũ: “Ta biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì, các ngươi chỉ là không đành lòng nhìn, nhưng các ngươi có từng nghĩ tới hay không, thôn Điền gia trước kia cũng không có tốt hơn nơi này bao nhiêu?”
Điền Thanh Thảo lặng lẽ vén rèm lên.
“Nghĩ kỹ lại, nơi này đã không có người ở, có lẽ bọn họ đã dọn tới trấn Thần Linh rồi?” Điền Đường nhẹ nhàng cười, “Cho dù không phải hiện tại, về sau cũng có khả năng sẽ rời đi, trong tương lai trấn Thần Linh sẽ càng ngày càng tốt, sẽ càng ngày càng có nhiều người đến trấn Thần Linh cư trú, sớm hay muộn cũng có một ngày, nơi này cũng sẽ phát sinh thay đổi.”
Điền Cúc Hoa cắn môi, ánh mắt nhịn không được bay ra ngoài cửa sổ, trong mắt có nhiều thêm vài phần để ý.
Điền Thanh Thảo cầm lấy rèm xe, thấp giọng dò hỏi: “Sẽ có một ngày như vậy, đúng không? Sẽ có một ngày, nơi này cũng trở nên tốt hơn giống như trấn Thần Linh, đến lúc đó mọi người đều có thể trải qua những ngày tháng tốt lành giống như chúng ta.”
Điền Cúc Hoa nhịn không được thò đầu lại gần, sau khi nhìn trong chốc lát thì đột nhiên quay đầu lại nói: “Tiểu muội, ngươi nói thử xem, bên ngoài có phải vẫn còn có rất nhiều người đang chịu khổ hay không? Giống như cha mẹ bọn họ, chúng ta vẫn luôn không tìm được bọn họ, liệu có phải bọn họ cũng giống như những người lưu dân lưu lạc khắp nơi hay không?”
Điền Đường chậm rãi nắm chặt cuốn sách trong tay: “Sẽ rất nhanh, khẳng định là rất nhanh thôi chúng ta có thể tìm được bọn họ.”
“Không phải nơi nào cũng giống như trấn Thần Linh chúng ta có thần nữ che chở, nơi không có thần nữ, đa phần đều giống như nơi này, trở thành phế tích rách nát,” Điền Cúc Hoa nỉ non, nhìn Điền Đường nở nụ cười: “Tiểu muội, ta biết ta nên làm cái gì, đa tạ ngươi!”
“Hả?” Điền Đường nghi hoặc nhìn nàng, cho dù là nàng, cũng đoán không ra được Điền Cúc Hoa đột nhiên nghĩ ra ý tưởng gì.
Trên khuôn mặt Điền Cúc Hoa vẫn mang theo tươi cười như cũ: “Tiểu muội, ta cũng muốn có tương lai, ngươi có tin tưởng không? Ta sẽ có tiền đồ, đến lúc đó cho dù là cha nương trở lại, bọn họ cũng không thể thúc giục ta gả chồng, chỉ cần ta có đủ tiền đồ, ta liền có thể quyết định cho chính mình!”
Điền Đường không rõ vì cái gì mà đột nhiên Điền Cúc Hoa có ý nghĩ như vậy, cũng không biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng nàng có thay đổi như vậy là đủ rồi.
“Được, ta tin tưởng Cúc Hoa tỷ nhất định có thể nói được làm được.” Điền Đường cười nhìn nàng.
Khuôn mặt Điền Thanh Thảo lộ ra vẻ khó xử: “Nhưng ta còn không biết mình nên làm cái gì.”
Lời này của nàng vừa được nói ra, Điền Đường cùng Điền Cúc Hoa đều nở nụ cười.
Điền Cúc Hoa xoa xoa mái tóc nàng : “Không có việc gì, từ từ sẽ đến, không cần nóng nảy.”
Khi nói chuyện, xe ngựa đã đi vào bên trong huyện Khê Lâm.
Điền Đường vén rèm xe lên nhìn nhìn, chỉ là liếc mắt một cái, liền nhìn ra bầu không khí hiện giờ của huyện Khê Lâm có gì đó không thích hợp.
Lần này trong số hộ vệ cùng đi ra ngoài với Điền Đường còn có Đại Niên, người cùng áp giải tù binh với Lỗ Anh vào trước đây, thấy khuôn mặt Điền Đường lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, chủ động đi đến bên xe ngựa thấp giọng giải thích: “Thần Sứ đại nhân, thuộc hạ cho người đi hỏi thăm, nói là mấy ngày nay, tin tức huyện lệnh của huyện Khê Lâm Triệu Đồ mất tích đã được truyền đi khắp huyện thành, còn có lời đồn đãi nói không bao lâu nữa, tri phủ của phủ Lâm Xuân sẽ phái người tới tiếp nhận quản lý huyện Khê Lâm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận