Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1384 -




Cơ hồ là lúc ba chữ "thôn Điền gia" bị nói ra miệng, mấy người Điền gia liền đột ngột đứng lên, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.
"Khẳng định là các nàng, không nghĩ tới các nàng lại ở gần đây… Nếu như biết từ sớm, ta đã đi tìm từ ba năm trước. ”
"Đừng nói nữa, mau đi xem đi." Điền mẫu vỗ vỗ tay Điền phụ, "Thiên hạ lớn như vậy, ai có thể nghĩ như vậy còn có thể gặp được, quả nhiên ông trời thiên vị Điền gia chúng ta. ”
Nói xong, không đợi Điền phụ phản ứng lại, Điền mẫu đã dẫn đầu đi ra ngoài, càng đi thì bước đi càng nhanh.
Mấy người phía sau ngay sau đó cũng lấy lại tinh thần, cũng bước nhanh đuổi theo.
Những nông hộ khác ở lại nông trang nhìn nhau.
Chu Thụ gãi gãi đầu: "Như vậy cũng có thể gặp được? Ông trời cũng có chút thiên vị."
Lúc này, mấy người Điền gia đã đến cửa lớn nông trang.
Vừa đi ra cửa lớn, bọn họ liền nhìn thấy mấy người đứng trước xe ngựa đơn giản.
Tuy rằng đã qua ba năm, nhưng nữ nhi của mình thì làm sao lại không nhận ra được chứ, chỉ là liếc mắt một cái, đại bá mẫu cảm tính, nhị bá mẫu đã ôm chặt lấy nữ nhi của mình.
Điền mẫu cũng ôm chặt lấy hai nữ nhi của mình.
Điền Đường lại một lần nữa cảm thụ được cảm giác được nương ôm chặt.
Lúc trước vào thời điểm bọn họ tách ra, nàng mới mười tuổi, còn chưa bắt đầu phát triển, lúc được nương ôm lấy, chiều cao chênh lệch thập phần rõ rệt, nhưng hiện tại, nàng đã có thể nhìn thẳng người trước mắt.
Lần này bảy tỷ muội các nàng cũng đến toàn bộ, ngoại trừ Điền Đường cùng Điền Cúc Hoa ra, chính là Điền Thanh Thảo cùng Điền Đại Nữ, còn lại ba người vẫn như cũ ở lại thành Thần Linh.
Chủ yếu là lần này tới đón người, tùy thời có thể gặp phải nguy hiểm, bảy tỷ muội cùng nhau tới quá mức bắt mắt, cùng với người biết võ trong các nàng cũng không nhiều, toàn bộ đều đến, Điền Cúc Hoa cùng Điền Thanh Thảo còn phải hao tâm tổn trí chiếu cố mấy người.
Điền Cúc Hoa học võ ở vệ đội, Điền Thanh Thảo vẫn đi theo Ứng Liên chạy khắp nơi, cũng học được chút thân thủ phòng thân.
"Nương ——"
"Ai!" Điền mẫu đáp, trong mắt rưng rưng nước mắt, nghiêm túc nhìn Điền Đường, "Lại kêu một tiếng."
"Nương." Điền Đường mỉm cười đáp ứng nguyện vọng của nàng.
Điền mẫu ôm mặt Điền Đường: "Lại kêu một tiếng."
Điền Đường: "Nương."
"Ai ai ai, lại hô một tiếng, lại hô!" Điền mẫu tiếp tục nói.
"Không kêu nữa, " Điền Đường bĩu môi, "Sau này có rất nhiều thời gian gọi nương, vì sao hiện tại phải gọi ngay lập tức chứ? Ta đã kêu lên rất nhiều lần."
Điền mẫu giật mình một chút, lập tức bật cười: "Ngươi nha, quả nhiên giống như ta nghĩ, cho dù đã qua ba năm, cũng vẫn nghịch ngợm như cũ."
Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu ở một bên thân cận nữ nhi, đi tới liền nghe thấy lời Điền mẫu nói, đều nở nụ cười, đại bá mẫu càng là cười đến mở miệng: "Đây mới là Tam Nữ, đứa nhỏ này, vừa nhìn liền thấy mấy năm nay khẳng định sống rất tốt."
Lời này vừa nói ra, không chỉ có ba chị em dâu, ba huynh đệ vẫn đứng ở một bên không biết nên nói cái gì cũng đều trịnh trọng gật đầu.
Trong ba năm qua, điều bọn họ lo lắng nhất chính là bọn nhỏ có phải sống không tốt hay không, hiện tại lời này quả thật nói đến tâm khảm của bọn họ.
Điền Đường thò đầu ra từ bên cạnh Điền mẫu, bắt đầu gọi từng người một: "Đại bá mẫu, nhị bá mẫu, đại bá, nhị bá..."
Sau đó đi tới phía Điền phụ, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn: "Cha."
Lúc trước còn ở thôn Điền gia, mấy huynh đệ Điền gia này đều là người nghiêm túc ít nói ít cười, ngoại tr thời điểm ngẫu nhiên nghỉ ngơi có thể thả lỏng một chút, đại bộ phận thời gian đều là nghiêm mặt làm việc.
Lúc Điền Đường còn chưa có trí nhớ, vẫn rất sợ Điền phụ, cũng không phải rất nguyện ý thân cận với Điền phụ, nhưng từ khi nàng khôi phục trí nhớ liền biết, kỳ thật Điền phụ vẫn luôn luôn quan tâm đến các nàng, chẳng qua phương thức Điền phụ yêu thương nữ nhi bị che dấu ở dưới trầm mặc.
Điền phụ nhìn Điền Đường, bàn tay đặt ở bên người cũng run rẩy cả lên, hồi lâu sau mới nghiêm túc gật đầu: "Được, trưởng thành rồi."
Đối mặt với nữ nhi, Điền phụ lúc trước còn có thể tùy ý nói quan tâm với người khác, vậy mà vào lúc này một chữ cũng không nói.
Điền Đường có thể nhìn ra vẻ mặt nhìn như bình tĩnh của hắn cất giấu sự quan tâm, mỉm cười, chủ động kéo tay Điền phụ, lại kéo tay Điền mẫu cùng tay Điền đại nữ: "Cha, nương, chúng ta đến đón các người về nhà."

"Nếu không... Các ngươi cũng ở lại đây đi?"
Vào thời điểm Điền Đường nói muốn cùng nhau về nhà, Điền mẫu do dự thật lâu, cuối cùng cũng nghẹn ra một câu như vậy.
Sau khi nói xong, nàng lại giải thích: "Kỳ thật cuộc sống của chúng ta ở đây rất tốt, bất kể là quản sự hay là chủ tử phía trên, đều đối xử rất tốt với chúng ta, cũng không giống như lúc trước ở thôn Điền gia, luôn phải lo lắng thu hoạch có tốt hay không, nếu các ngươi có thể ở lại đây, chúng ta có thể đi cầu chủ tử, mấy nhà chúng ta có xây mấy căn nhà ở gần đây, còn có thể ở cùng một chỗ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận