Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 110 -




Cứ như vậy, năm người này bất kể tình huống gia đình như thế nào, ít nhất tiền lương các nàng kiếm được, có thể để các nàng tự tiêu dùng, mà không cần ỷ lại vào người khác.
Việc này nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng thực ra phần lớn công việc chủ yếu vẫn là phủi giường, sau khi phủi giường xong, các thôn dân liền dọn vào và bắt đầu bày trí lại căn phòng của mình, kỳ thật chỉ tốn chút thời gian ban ngày mà thôi.
Hôm nay, công việc của các thôn dân so với trước chỉ tăng thêm hai bước, bước thứ nhất là buổi sáng đi ra ngoài liền mang đồ chuyển ra ngoài, bước thứ hai chính là buổi tối lúc trở về lại chuyển đồ về như cũ.
Hôm nay, Triệu Kim Hoả cũng không khác những ngày trước là bao, ra ngoài cùng Vương Tú Tú đi đốn củi chặt cây.
Kể từ khi nương hắn vào xưởng dệt làm việc, lo lắng của hai người bọn họ cuối cùng buông xuống, bởi vì hai mẫu tử đều đang kiếm tiền, bọn họ đã không còn bất kỳ áp lực nào về tiền thuê nhà gỗ. Thay vào đó, hiện tại bọn họ vẫn đang trông ngóng đến lúc có thể sắp xếp để dọn vào nhà gỗ ở.
Vừa nghĩ tới trong những khúc gỗ mà mình đang chặt có thể sẽ có một cây cột trở thành nhà của mình, hắn liền cảm thấy cả người đầy sức lực, ngay cả làm việc cũng dùng sức thêm không ít.
Hôm nay là ngày sửa chữa lại những căn nhà gỗ ban đầu, vừa nghĩ đến buổi tối trở về là có thể ngủ ở trên giường, lúc Triệu Kim Hoả làm việc đã nghĩ đến việc này, vừa trở về liền đi tìm nương hắn, hắn muốn cùng nương của hắn trở về.
Khi đi không bao lâu, hắn liền thấy được nương hắn cũng có chút sự xúc động.
Trên mặt Triệu mẫu tràn đầy ý cười, vừa đến gần đã bắt đầu thúc giục Triệu Kim Hoả: "Đi mau, đi mau, đi xem phòng chúng ta thế nào."
Hai người họ cùng nhau đi về nhà, khi đi tới ngoài hàng rào, chỉ nhìn đường bên trong, trên mặt đã tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Triệu Kim Hoả thậm chí có chút lắp bắp: "Nương... Nương, chúng ta... con đường này của chúng ta cũng rất tốt, con đường cũng không có một chút bụi nào cả."
Trong thôn hiện tại chỉ có hai nơi có đường đất bằng như này, một cái gần khu nhà gỗ mới, cái còn lại chính là nơi này, dưới tình huống trong túi không có đủ tài chính, Điền Đường không thể không tiết kiệm ở phương diện này.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, dẫn đến không ít thôn dân đều cho rằng có thể giẫm lên con đường đất bằng cũng là một loại vinh quang.
Lúc này nhà gỗ cũ cũng xuất hiện đường đất bằng, không ít thôn dân đi trên đường đều cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Hai mẫu tử họ cẩn thận đi trên đường đất bằng để tiến vào phía bên trong, vừa định đi tới từ đường, xa xa đã có người vẫy tay với hai người bọn họ: "Triệu đại nương, bên phía này."
"Đổi chỗ rồi sao?" Triệu mẫu nghe thanh âm đi qua.
Triệu Kim Hoả theo bản năng đi tới.
Quả nhiên đối phương đi tới liền ôm lấy cánh tay Triệu mẫu, chỉ vào Triệu Kim Hoả: "Nương của ngươi đi theo ta, ngươi vẫn là đi từ đường, Thần sứ đại nhân đã nói, nữ nhân chúng ta ở bên kia, nam nhân các ngươi đều ở trong từ đường. Về sau, chúng ta chia ra ở."
Triệu Kim Hoả nhịn không được liền nhìn về phía nương hắn.
Kết quả Triệu mẫu vỗ đùi: "Ai ui, như vậy cũng tốt, nương nói với ngươi, nương đã sớm không muốn ở cùng đám nam nhân thối kia, cho dù ngươi là nhi tử ta, ta cũng không muốn ở cùng, hơn nữa nam nữ ở cùng một chỗ, ngủ cũng không tiện, về sau nữ nhân chúng ta ở chung thì tiện hơn nhiều."
Nói xong, hai người họ dắt tay nhau bước đi.
Từ xa còn truyền đến tiếng nói chuyện của hai người họ: "Vẫn là thần sứ đại nhân suy nghĩ chu đáo, biết cuộc sống như vậy cũng không tiện lắm."
Triệu Kim Hoả ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của nương mình càng ngày càng xa hơn.
Phía sau có người ôm vai hắn, dẫn vào từ đường : "Đi thôi, đừng nhìn nương của ngươi nữa, đừng nói là nương ngươi, còn có cả nương của ta, cũng rất là phấn khích, như vậy cũng tốt, về sau trong từ đường chỉ còn những đại nam nhân như chúng ta, cho dù sau này ở trần cũng không sao."

Bạn cần đăng nhập để bình luận