Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 154 -




Căn phòng này chính là từ học đường lúc trước xây ra, sau khi xây lại học đường cũ, căn phòng này liền trở thành nơi ở tạm thời của những người mới tới thôn Điền gia, chẳng qua trong khoảng thời gian này cũng không có quá nhiều thôn dân mới tới, căn phòng này cũng đang để trống không, lúc này vừa hay lại dùng để sắp xếp những bệnh nhân này.
Trong phòng đặt bốn dãy giường gỗ một cách chỉnh tề, khoảng cách giữa mỗi chiếc giường gỗ không quá lớn, chỉ đủ để cho người ta đi lại ở giữa, lại có thể có chỗ cho mọi người nằm.
Lúc này, dù cho có đặt toàn bộ bệnh nhân ở chỗ này, cũng chỉ là chiếm chừng mười cái giường, đa phần là người nhà của bệnh nhân chiếm không ít không gian.
Khi Bạch Quán Chúng xuất hiện, khiến trong lòng của mọi người đều dâng lên một tia hy vọng, thậm chí còn có người bàn tán nói lúc trước Bạch gia ở trấn Phong Thu đã từng mở y quán là sự thật.
Nghiêm Tam Nương cũng biết Bạch Quán Chúng, lúc này khi thấy Bạch Quán Chúng bước tới, trong lòng đã buông xuống một nửa sự cảnh giác.
Nàng vẫn đang suy nghĩ về bệnh tình của nữ nhi, trước khi hỏi Tề bà bà về những chuyện khác, nàng đã nhìn Bạch Quán Chúng với ánh mắt đầy trông mong, nàng tự hỏi không biết bao giờ nữ nhi của nàng mới được Bạch đại phu chẩn bệnh.
Bạch Quán Chúng lại không hề để tâm đến ánh mắt của mọi người, theo thứ tự bắt mạch chẩn bệnh, hắn bắt mạch cho hai bệnh nhân đầu tiên, kế tiếp lại tiếp tục bắt mạch cho người khác, một câu cũng không nói, khiến cho hai bệnh nhân đầu tiên của hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi về bệnh tình của mình, khuôn mặt họ dần trở nên trắng bệch, cho đến khi hắn chẩn bệnh cho bệnh nhân thứ ba, hắn liền trực tiếp quay đầu lại: "Phục Linh, ngươi hãy đi mua nhiều cháo trắng một chút, những người ở đây phần lớn đều là đói."
Bạch Phục Linh sửng sốt, nhìn những bệnh nhân vẫn đang hấp hối trên giường, thế nào cũng không nghĩ tới tình huống như vậy là do những người này bị đói.
"Đi đi!"
Bạch Phục Linh dần hoàn hồn, hắn nhớ tới những gì mà Bạch Quán Chúng đã dặn dò, "Đã biết, phụ thân. Ta đi mua cháo ngay."
Nói xong, hắn trực tiếp kêu mấy hạ nhân cùng hắn đi mua cháo.
Trước khi ra khỏi cửa, Bạch Phục Linh hình như nhớ tới cái gì đó: "Những người khác, ai có thể đi hay có thể vận động thì đi theo ta, đi ăn một chút gì đó."
Bạch Quán Chúng đi tới bên cạnh nữ nhi của Nghiêm Tam Nương, hắn đưa tay bắt mạch cho nàng, sau khi mạch xong rất nhanh hắn đã đưa ra kết quả: "Có vẻ như cũng đói, ăn chút gì đó trước đi, nếu như vẫn không thể ăn, ta sẽ quay lại xem."
Nghiêm Tam Nương đứng thẳng dậy, nàng cung kính nhìn hắn: "Đa tạ Bạch đại phu."
Nghe nói nữ nhi không có mệnh hệ gì, Nghiêm Tam Nương cũng yên tâm hơn phần nào, không lâu sau, một nồi cháo trắng lớn đã được đưa tới, tất cả bệnh nhân ở đây đều được phân phát một bát, nàng vội vàng đút cho nữ nhi của mình ăn.
Sau khi ăn xong cháo, tình trạng của hài tử cũng trở nên tốt hơn, lúc này Nghiêm Tam Nương mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Nghiêm Tam Nương dưới sự hướng dẫn của Tề bà bà, nàng cũng đã đến lấy một bát cháo miễn phí, thứ cháo này trước đây nàng chưa từng thấy bao giờ, cũng may có Tề bà bà ở bên cạnh, nàng cũng đã biết được rất nhiều chuyện thần kỳ từ chỗ của Tề bà bà .
Vài ngày sau, các bệnh nhân khác ở trong phòng cũng lần lượt được hồi phục.
Biết rằng bản thân có thể làm việc ở thôn Điền gia để kiếm sống, tất cả mọi người đều hận không thể dốc hết sức mình để đi làm, bọn họ dường như cũng dần dần tiếp nhận những thứ đặc biệt chỉ có ở thôn Điền gia này.
Trong lòng Nghiêm Tam Nương cũng có rất nhiều thắc mắc, nhưng nàng vẫn muốn nuôi sống mình cùng với nữ nhi, mỗi ngày nàng đều đi theo Tề bà bà làm việc, sau khi trở về trực tiếp ngã xuống giường mà ngủ, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ về những thứ khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận