Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1260 -




"Vâng, tất cả đều nghe theo tướng quân." Tên lính lập tức gật đầu, ngước mắt nhìn Yến Mãn rời đi, sau đó quay trở lại vị trí ban đầu, đứng ngay ngắn.
Sau khi đứng vững, hắn nhìn kỹ lại, phát hiện trong tay người phía đối diện giống như đang cầm một vật kỳ lạ gì đó, nhưng cẩn thận nhìn lại, thật ra chỉ là một thứ giống như thanh gỗ nên cũng không để tâm đến chuyện đó nữa.
Dù sao có Yến Mãn ở đây, mọi chuyện không đến lượt hắn quyết định.
Mà đồ vật bị tên lính kia nhìn thấy đang ở trong tay Điền Đường.
Khi Yến Mãn rời đi, nàng cũng bỏ đồ vật trong tay xuống.
"Xem ra trong một thời gian nữa vị tướng quân Yến Mãn này nhất định sẽ không động thủ."
Thạch Hùng đứng ở bên cạnh, thấp giọng giải thích: "Coi như ba thế lực lớn nhất là Triều đình, Nhân Vương, Triệu Vương, nhưng thật ra thế lực có khả năng đoạt được thiên hạ nhất chính là Triệu Vương, những năm trở lại đây, thế lực của Triều đình và Nhân Vương luôn trong trạng thái yếu dần, chỉ có thế lực Triệu Vương là duy trì mạnh mẽ, thậm chí ngày càng mạnh mẽ, dựa vào thực lực hiện tại của thành Thần Linh, có lẽ chúng ta có thể liều mạng với Triệu Vương, nhưng đôi bên nhất định lưỡng bại câu thương."
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Vệ Lương Tài lên tiếng: "Yến Mãn đã nhận ra ta."
Điền Đường quay lại: "Hử?"
Vệ Lương Tài mím mím môi: "Trước kia ở trong quân doanh, ta từng nghe có người nói, người Vệ gia có điểm đặc thù dễ nhận ra, ta không quá mức để ý, nhưng vừa rồi Yến Mãn đã nhìn ta một lúc lâu, hẳn là đã nhận ra thân phận của ta."
"Nếu như vậy, đối phương sẽ càng kiêng kị thực lực thành Thần Linh." Điền Đường nói.
"Xin lỗi", Vệ Lương Tài chắp tay, "Đáng lẽ ta không nên đi theo lên đây."
"Không sao đâu", Điền Đường lắc đầu, "Ngươi xuất hiện ở đây chẳng qua khiến bọn họ vốn kiêng kị lại kiêng kị thêm một chút mà thôi, dù không có ngươi, bọn họ vẫn sẽ không tùy tiện tấn công, thế lực Triệu Vương thận trọng hơn nhiều so với những gì ta nghĩ, chỉ dựa vào tin tức Hạ Tùng Dương cho người truyền đi là không đủ để người phía Triệu Vương động thủ với thành Thần Linh."
Lý Nhị Trụ theo bản năng nói: "Bọn họ đúng là nhát gan quá đi, thế lực lớn như vậy lại vẫn phải sợ thế lực nhỏ như chúng ta, thật là không có dũng khí gì cả."
Lời này vừa nói ra, mấy người bọn họ đều phải bật cười.
"Ta cảm thấy lời này của ngươi hẳn là nên đi nói với Yến Mãn, có lẽ trong cơn tức giận hắn sẽ động thủ tấn công không biết chừng", Điền Đường cười cười, lại nói, "Lúc trước chúng ta chỉ từng đối phó với thế lực Nhân Vương và Triều Đình, còn thế lực Triệu Vương như thế nào lại không biết nhiều lắm, bây giờ gặp sự tình như thế này, trong lòng chúng ta chỉ có thể đưa ra phán đoán, chuyện này có thể thảo luận kỹ hơn."
Điền Đường vừa nói vừa cầm vật trong tay lên nhìn về phía đối diện: "Yến Mãn vừa rồi lúc đi xuống trông có vẻ có chút do dự trong lòng, có lẽ do nhận ra thân phận của Vệ Lương Tài nên đã có mưu tính gì đó."
"Yến Mãn phòng thủ có tiếng, thân phận Vệ gia..." Thạch Hùng lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ tới điều gì, bỗng dưng ngẩng đầu lên, "Ta nhớ không lầm thì ban đầu tin tức Vệ gia rời khỏi kinh thành dường như chưa hoàn toàn truyền ra, hay nói cách khác thế lực Triệu Vương hoàn toàn không biết... Không, coi như bọn họ có biết thì cũng sẽ lên tinh thần cảnh giác mà đối mặt, như vậy chỉ sợ bọn họ sẽ không tùy tiện tin vào tin tức Vệ gia phản bội."
"Vệ gia phản bội thì phản bội, còn phải phân biệt thật giả sao?" Lý Nhị Trụ hỏi. Vệ Lương Tài nhìn hắn cười cười: "Ngươi cũng biết tình huống Vệ gia chúng ta đó thôi, dưới hoàn cảnh bình thường, Vệ gia không thể nào bỗng nhiên phản bội, người ngoài không biết được chân tướng, có lẽ sẽ nhất định không tin Vệ gia phản bội là thật."
Lý Nhị Trụ nhìn nhìn hắn hơi do dự.
Vệ Lương Tài hòa nhã nói: "Có lời gì không cần ngại cứ nói thẳng."
"Vậy…", Lý Nhị Trụ thoáng xích lại gần, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được, hỏi: "Hiện giờ ngươi đã không còn để tâm chuyện Vệ gia phản bội nữa?"
Lý Nhị Trụ vừa hỏi ra câu này, ánh mắt Thạch Hùng cũng chăm chú nhìn về phía Vệ Lương Tài, vừa nhìn lại cảm thấy ánh mắt mình quá rõ ràng rồi nên lập tức cúi đầu xuống, chỉ dùng khóe mắt hơi hơi liếc sang.
Vệ Lương tài mỉm cười: "Không phải không còn để tâm, mà bởi vì càng để tâm nên mới không muốn cứ đắm chìm mãi, lựa chọn của Vệ gia không phải vì bản thân mình mà vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ, chỉ cần nghĩ như vậy, cho dù sau này chết đi vẫn có thể nhìn mặt liệt tổ liệt tông, danh tiếng của Vệ gia do bá tánh trao gửi, cũng nên tặng lại cho bá tánh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận