Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1203 -




Chương 1203:
Điền Cúc Hoa cũng không có ý kiến gì, chỉ suy tư một lúc rồi nói với Điền Đường rằng nàng muốn đến trung tâm thành Tuyên Hồ để tìm một vị bằng hữu trước.
Chỗ mảnh đất canh tác thông thường các nàng đi vốn dĩ cũng phải đi qua trung tâm thành thị, Điền Cúc Hoa đi tìm bằng hữu cũng sẽ không phí quá nhiều thời gian, nên Điền Đường tất nhiên sẽ nhanh chóng gật đầu.
Sau khi xác nhận sẽ xuất phát, Điền Đường chọn vài người ở đội hộ vệ, cho bọn họ đi cùng.
Đích đến là thành Tuyên Hồ đã được khu an toàn bao trùm.
Lúc này, bọn họ đã có thể quang minh chính đại đi tới.

“Hồng Nhi, bá tánhg nghĩ cái gì vậy?”
“Hả, à… ta không có nghĩ cái gì hết.” Hồng Nhi chậm chạp phản ứng lại, rồi lại theo bản năng ngoảnh đầu lại nhìn đâu đó.
“Còn nói là không nghĩ gì?” Nữ hài tử làm việc cùng nàng kéo cánh tay nàng nói: “Từ nãy đến giờ ngươi vẫn luôn mất tập trung, giống như đang nhớ thương cái gì ấy, nhưng mỗi lần hỏi ngươi thì ngươi lại đều trả lời là không nghĩ gì cả, có chuyện thì cứ nói ra đi, ta sẽ suy nghĩ giúp ngươi xem nên làm như nào.”
Hồng Nhi mím môi, suy nghĩ một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Ta… ta có một người bạn tốt, nàng ấy… nàng ấy đã biến mất.”
Nghe vậy, nữ tử đứng đối diện Hồng Nhi hạ giọng đáp: “Người bạn tốt đó của ngươi cũng là người trong phủ tri phủ sao?”
Hồng Nhi nghĩ một lát rồi gật đầu, nếu phải nói thì Điền Cúc Hoa chính là người trong phủ của tri phủ.
Sau khi phủ Tuyên Hồ gặp chuyện không may, tất cả nha hoàn và người chạy việc trong phủ nha đều bị nhốt ở trong phủ không được đi ra ngoài, tuy một ngày được cung cấp ba bữa cơm đầy đủ nhưng lại không có nhiều tự do.
Chẳng qua đối với bọn họ mà nói, như vậy không khác gì ngày trước là mấy, thậm chí bọn họ còn được ăn uống ngon hơn trước kia, vì thế rất nhiều người đều cho rằng đây là ngày lành.
Nhưng “ngày lành” này không tiếp diễn được quá lâu, có lẽ khoảng một tháng trước, có một người tiến vào phủ, nói là mọi thứ đều đã được xác nhận qua, những người kia đều là người thường, từ đầu đến cuối không liên quan gì đến Cát tri phủ, nên để cho bọn họ tự do, thả bọn họ ra khỏi phủ.
Đó cũng là lúc Hồng Nhi trở về nhà.
Kể từ khi Điền Cúc Hoa mất tích, Hồng Nhi vẫn luôn che giấu một chuyện, ban đầu còn có người hỏi nàng, nhưng sau này xảy ra nhiều chuyện, sự tồn tại của nàng ấy dần trôi vào quên lãng, cũng không còn người tìm nàng để hỏi về chuyện của Điền Cúc Hoa nữa.
Trong khoảng thời gian này nàng lờ mờ cảm thấy Điền Cúc Hoa có liên quan đến biến hóa của phủ Tuyên Hồ, nàng muốn xác nhận chuyện này, nhưng khổ nỗi nàng lại không biết đi tìm người như nào, cũng không dám nói cho ai biết, sợ lỡ như mình đề cập tới thì sẽ gây rắc rối.
“Đừng nghĩ đến người bạn ở trong phủ của tri phủ nữa, Cát tri phủ kia đã bị bắt rồi, hơn nữa hiện tại chúng ta đã trở thành thành Thần Linh, nếu chuyện ngươi nhớ đến người bạn ở trong phủ của tri bị truyền đi, lỡ như người nọ không phải là người tốt, đến lúc đó ngươi xác định xong đời luôn.”
“Ta biết.” Hồng Nhi hít sâu một hơi, mím môi khẽ nói: “Sau này ta sẽ không nói nữa.”
Đúng lúc này, có người gọi nàng ở xa xa.
“Hồng Nhi, mau về thôi.”
“A, nương, ta về đây.” Hồng Nhi thu dọn đồ đạc xong thì bước nhanh về nhà, vừa mới về đến nhà thì thấy có rất nhiều người ngồi ở trong phòng, không khỏi bất ngờ một chút, nàng lùi về sau vài bước theo bản năng.
“Ngươi lùi cái gì, mau tới đây, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, trước đây khi ngươi còn ở trong phủ nương không quản ngươi, bây giờ ngươi đã về rồi, cũng là lúc để cho ngươi gặp gỡ mọi người.” Nương của Hồng Nhi kéo Hồng Nhi vào trong nhà, trực tiếp đẩy nàng đến cạnh bàn ép ngồi xuống, cười lớn với người ở phía đối diện và nói: “Nhà các ngươi đều là thế gia vọng tộc, Hồng Nhi nhà ta cũng không tệ, mà nữ tử bình thường như vậy sao có thể làm việc trong nhà các đại quan được, Hồng Nhi nhà ta chính là người tốt nhất.”
Có vài người ngồi ở phía đối diện, một người là nam nhân đã gần bốn mươi tuổi, một người là bà mối, vài người còn lại hẳn là thân thích của đối phương.
Hồng Nhi nín thở, lặng lẽ nhìn xung quanh, không nhìn thấy có người nào cùng tuổi với nàng cả, toàn thân nàng căng cứng.
Nam nhân đối diện nhìn Hồng Nhi từ trên xuống dưới một lượt, một lúc sau gật đầu nói: “Nhìn qua quả thật không tồi, so với người làm nông tầm thường có vẻ sạch sẽ, trắng trẻo hơn. Tiểu cô nương đừng sợ, nói trước với ngươi một chút, nhà của ta được tính là gần thế gia vọng tộc, nhi tử trong nhà năm nay mười chín tuổi, tính tình khá tốt, chẳng qua trước đây hơi nghịch nên có bị thương nhưng không có cản trở gì trong cuộc sống cả, ngươi kết hôn rồi chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi sẽ là con dâu ngoan của chúng ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận