Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 168 -




Hiện giờ thôn Điền gia cũng chỉ là thôn Điền gia mà thôi, mà bọn họ, chỉ là ôm ý nghĩ muốn cho dân chúng có thể an tâm sinh hoạt.
Không lâu sau, thôn Điền gia lại đón thêm một nhóm thôn dân mới.
Nếu như là trước kia, Điền Đường có lẽ sẽ luống cuống tay chân, nhưng lúc này nàng đã không bận rộn như trước nữa, hơn nữa tài chính trong tay nàng vẫn còn đủ, nhà gỗ đã xây dựng gần xong, các thôn dân mới đến chỉ là ở tạm trong nhà gỗ cũ một đêm, ngày hôm sau đều có thể chuyển vào nhà gỗ mới.
Những thôn dân mới tới này đã giúp tài chính của Điền Đường tăng thêm rất nhiều.
Thôn Điền gia ban đầu, sau khi trải qua việc bị thổ phỉ tập kích, toàn bộ thôn Điền gia cũng chỉ còn lại có ba mươi mấy người, không tiền, không thức ăn, cũng không có quần áo, mỗi lần Điền Đường muốn xây dựng nhà gỗ đều phải chật vật một hồi, chỉ đành vào thị trấn để bán Tam Thất.
Sau đó thôn Điền gia có thêm vài người đến, họ đều là thôn dân với hai bàn tay trắng, bọn họ cũng không có tiền, số tiền trong tay của Điền Đường cần dùng để xây dựng thôn Điền gia, khi rơi vào đường cùng, nàng mới có thể nghĩ đến việc phát hành "phỉnh", dùng để thay thế sự tồn tại của tiền đồng.
Tuy nhiên, mặc dù việc tung ra "phỉnh" chỉ là bất đắc dĩ, nhưng sau khi “phỉnh" chính thức biến thành tiền xu, tiền đồng cũng hoàn toàn mất đi tác dụng ở thôn Điền gia, đối với Điền Đường mà nói, chuyện này cũng giảm bớt được áp lực tiền tài của nàng rất nhiều.
Nhưng lần này người tới thôn Điền gia, đều là người có chút của cải.
Tuy rằng trước đó những người này cũng ở trấn Phong Thu gặp phải tập kích của thổ phỉ, nhưng so sánh bản thân bọn họ với những người khác cũng có chút khác biệt hơn, cho dù thổ phỉ đã tới cướp qua, trong nhà cũng có thể tìm được một ít đồ vật, thậm chí là có thể đổi được ngân phiếu bạc.
Trong khoảng thời gian này tuy rằng trấn Phong Thu gần như đã đóng cửa, nhưng cũng không hạn chế việc dân chúng ra vào, bọn họ muốn đi đến nơi khác để đổi chút bạc cũng không khó.
Sau khi những người này đến thôn Điền gia, không giống với những nhóm người trước đó, nghĩ cách để làm việc để kiếm tiền, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ là chuẩn bị vật tư, bọn họ không chỉ mua những thứ đồ ăn kém chất lượng, mà còn sẽ lựa chọn mua một ít nguyên liệu nấu ăn, cứ như vậy, chi tiêu của bọn họ cũng sẽ được tính vào đại sảnh giao dịch.
Đợi đến khi thôn dân của thôn Điền gia đạt tới 387 người, số lượng nhà gỗ cũng dễ dàng đạt tới 150, hơn nữa sau đó phần lớn nhà gỗ đều sẽ được trực tiếp bán ra, cứ như vậy, liền giúp cho Điền Đường tăng thêm không ít vốn lưu động.
Điền Đường cũng thừa dịp tiền trong tay vẫn còn đủ nhiều, liền trải thêm đường đất bằng ở những vị trí khác..
Tất nhiên, không phải tất cả.
Đường đất bằng 1 mét vuông, phí vật liệu sẽ là 30 đồng, phí sửa đường là 20 đồng, trong khoảng thời gian này phần lớn thôn dân đều đang đào đất, đất đào ra sẽ bán lại cho đại sảnh giao dịch, phần đất này có thể triệt tiêu một phần chi phí của vật liệu, nhưng mỗi mét vuông đường đất bằng vẫn cần khoảng 20 đồng phí vật liệu, cộng thêm phí sửa đường là 20 đồng, cũng chính là mỗi mét vuông cần khoảng 40 đồng.
Dựa theo tính toán như vậy, 100 mét vuông thì cần khoảng 4000 đồng, cũng chính là 4 lượng bạc, 1000 mét vuông chính là 40 lượng.
Mà hiện nay phạm vi khu an toàn của thôn Điền gia là 10 kilomet vuông, tính thành mét vuông, tổng cộng là có 10 triệu mét vuông.
Điền Đường thấy vậy, cũng không dám đi tính thêm về món nợ này, hiện tại vẫn chỉ có 10 kilomet vuông, trải đường đất toàn bộ sẽ cần dùng đến rất nhiều tiền, có thể tưởng tượng trong tương lai, đó sẽ là một khoản chi tiêu lớn đến cỡ nào.
Đương nhiên, bản thân đường đất bằng cũng không tính là "đường hàng ngày", ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, nó có thể giúp con đường nâng cao hiệu suất vận chuyển cũng đã đủ rồi, chuyện khác có thể tính sau..

Bạn cần đăng nhập để bình luận