Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 319 -




Khu đồ ăn chủ yếu là để đồ ăn Điền Đường làm ra, trong khoảng thời gian này nhờ nguyên liệu nấu ăn phong phú, các loại đồ ăn cũng phong phú nhiều hơn.
Chỉ là đa số lúc Điền Đường nấu ăn mục đích chính là vì để nâng cao cấp bậc của kỹ năng đầu bếp, có thể ăn lại còn ăn ngon chỉ có một số ít, nàng cũng rất tự hiểu lấy năng lực của mình, chỉ đem những món có hương vị không tồi nấu số lượng nhiều, còn dư lại trên cơ bản đều toàn vào trong miệng của mấy người Thất tỷ muội.
Có điều lần này sau khi kỹ năng đầu bếp tăng lên tới cấp 10, nàng lấy được một quyển công thức nấu cơm gia đình, nàng tính mấy ngày này sẽ nghiên cứu thử, lại làm ra một ít món ăn mới, những đồ ăn lúc trước đó đừng nói là mọi người ăn phát ngấy, thật ra ngay cả bản thân nàng cũng nấu đến phát ngấy.
Khu gia vị chủ yếu là có dầu đậu nành, đường, ớt bột, nước tương.
Điền Đường xem qua một lượt, thuật tay nhấn mở giao diện trò chơi, đưa nhiệm vụ chiêu thu công nhân xưởng muối thả ra, chỉ có thể chọn được công nhân chính thức làm việc thì trấn nhỏ mới có thể có muối thuộc sở hữu của mình được.
Nhiệm vụ chiêu công vừa mới phát ra liền được lan truyền.
Tuy rằng mấy lần chiêu công trước mọi người cũng rất cao hứng, nhưng lần này nhiệm vụ chiêu công xuất hiện, tâm tình của mọi người còn cao hứng hơn so với trước đó.
Ngay cả người đang giặt quần áo cũng đứng lên, cùng người khác nói đến chuyện xưởng muối: "Sau này trấn nhỏ sẽ có muối sao?"
“Thật tốt quá, lúc trước muối của chúng ta đều được thu mua ở bên ngoài, thật sự quá đắt, không có lời một chút nào, nhà của chúng ta đã rất lâu rồi cũng chưa mua muối.”
“Vậy các ngươi dùng cái gì nấu ăn chứ?”
"Nước tương, giá cả tiện nghi, nấu cũng ổn, nói thật dùng nước tương nấu ăn cũng ăn khá ngon, đứa nhỏ nhà ta cũng đặc biệt thích ăn nước tương chan với cơm, nói là rất thơm.”
“Đúng đúng đúng, nước tương chan với cơm ăn rất ngon, ta cũng thích ăn như vậy, thật sự thơm.”
“Thật sao? Ta quay về cũng muốn thử xem sao.”
Ngồi ở bờ sông còn có một số người mới tới không lâu, nghe bọn họ nói chuyện đều lộ ra ánh mắt hâm mộ: “Cuộc sống hàng ngày của các ngươi thật là tốt.”
“Hả, sau này các ngươi cũng có thể trải qua những ngày tốt lành đó.” Mấy người tới trước đều cười ha ha: “Trước đây chúng ta cũng là lưu dân đến đây, lúc vừa mới đến cũng hâm mộ những người trải qua được ngày tháng tốt lành đó, không ngờ rằng hiện tại chúng ta cũng trải qua được những ngày tháng như vậy, ngày tháng tốt đẹp mà các ngươi muốn trải qua rất mau sẽ tới.”
“Ta cũng không phải là lưu dân, ban đầu ta là tù binh.”
“Tù binh? Là … nhưng tù binh kia?”
“Chính là tù binh kiểu.” Người nói chuyện xoa eo: “Chúng ta rất lợi hại, chúng ta là do thần sứ đại nhân tự mình đi cướp về, thần sứ đại nhân nói không có gì có thể quan trọng hơn so với tính mạng, cho nên cố ý đi cướp chúng ta về.”
“Chúng ta cũng là do thần sứ đại nhân mang đến.” Bên kia cũng có người đứng dậy, chống nạnh lộ ra biểu tình dào dạt đắc ý.
“Tại sao chúng ta lại không phải là do thần sứ đại nhân mang về đây chứ?” Có người thở dài.
Lời này vừa dứt bên cạnh có người tò mò hỏi: “Hả, ngươi không phải sao?”
Đối phương lắc đầu: “Chúng ta là do Lâm đại nhân mang về.”
“Chắc chắn là do thần sứ đại nhân tự mình phân phó, Lâm đại nhân mới dẫn người trở về.”
“Đúng vậy, chắc chắn là vậy.”
Bên bờ sông, mọi người vừa nói vừa cười, hiện tại nói chuyện này, qua một lúc lại nói qua chuyện khác, còn có người nói đến những ngày tháng khổ cực trước đây của thôn Điền gia.
Những người ban đầu là tù binh cũng bắt đầu kể về những tuyệt vọng lúc trước.
Người mới tới nghe được, trên mặt cũng dần lộ ra vẻ tươi cười, đối với cuộc sống của trấn nhỏ càng ngày càng tin tưởng hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận