Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1249 -




Chương 1249:
Cát Nguyên nhìn vào mắt của Diệp Đài, trực giác nói với hắn, những chuyện mà Diệp Đài nói sau này mới chính là trọng tâm.
Mà Diệp Đài cũng không muốn tiếp tục vòng vo với hắn nữa, chỉ là sau khi nhẹ nhàng chớp mắt, thì liền ngước mắt lên nói: “Không biết Cát đại nhân có từng nhìn thấy một tòa thành chỉ được xây dựng trong một đêm chưa?”
Cát Nguyên đột ngột mở to mắt ra.
Diệp Đài tiếp tục nói: “Đây là chuyện thực sự đã xảy ra, không chỉ có vậy, thành Thần Linh còn trong khoảng thời gian vài ngày ngắn ngủi, đã có thế khai hoang hết tất cả ruộng đất bên ngoài huyện Thanh An, biến toàn bộ chúng trở thành đất nông nghiệp, mảnh đất đó không hề nhỏ hơn mảnh đất ở thôn Cát Gia.”
Cát Nguyên đã đoán ra được điều gì đó, bấu mạnh các ngón tay vào cột gốc, thậm chí là mạnh đến mức chảy máu cũng không hề cảm thấy có chút đau đớn nào.
“Chính bởi vị số ngân lượng mà Cát đại nhân đưa về, cùng với mảnh ruộng đất ở thôn Cát Gia, khiến cho lão gia tử nóng giận công tâm.” Diệp Đài buông tay, “Dù gì trong mắt thành Thần Linh cường đại, thứ mà chúng ta quý trọng chẳng qua chỉ là những thứ tầm thường, thành Thần Linh có thể trong vòng một ngày mà dựng lên một tòa thành, còn có thể trong vài ngày đã khai hoang toàn bộ đất hoang thành đất trồng trọt, thôn Cát Gia và huyện Thanh An chỉ vì chút thứ nhỏ nhoi này mà đấu tranh đòi tự lập, cuối cùng lại tạo ra một kết cục vô cùng bi thảm.”
Hai tay Cát Nguyên từ từ hạ xuống, cho đến khi toàn thân đều đã quỳ xuống đất.
“Cát đại nhân vì những điều này, thậm chí đã quên đi cả mong đợi ban đầu, ta cũng như vậy, lạc lối trong chốn quan trường và quyền lực,” Diệp Đài vừa nói vừa hít sâu một hơi, “Ta đã từng suy nghĩ rất nhiều, ta rất hối hận, thật ra mục đích ban đầu của chúng ta chỉ là vì để cho bá tánh ở huyện Thanh An và thôn Cát Gia có một nơi sinh sống thật tốt chẳng phải sao? Chỉ không biết bắt đầu từ khi nào, những thứ này đều đã biến chất, những năm này, Cát đại nhân dường như đã bắt đầu yêu thích những thú vui do tiền tài mang đến, ta cũng như vậy, chẳng trách tại sao cổ nhân thường nói tiền tài và quyền lực chính là hai thứ dễ khiến cho con người ta trở nên lạc lối nhất.”
Lần này, Cát Nguyên cũng không nói chuyện với hắn nữa.
Sau đó Diệp Đài lại nói thêm vài chuyện, nhưng Cát Nguyên vẫn không hề mở lời, giống như bản thân hoàn toàn không tồn tại vậy.
Qua một lúc sau, có người đến gọi: “Diệp Đài, đi thôi.”
“Đến đây.” Diệp Đài đi ra bên ngoài, lúc rời đi, tiếng xích sắt trên người tội phạm bị xiềng xích vang lên, trong phòng giam vang lên tiếng gõ nặng nề.
Cát Nguyên có vài lần muốn ngẩng đầu lên, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể ngẩng được một nửa, rồi lại lần nữa cúi đầu, sau khi Diệp Đài nói xong mọi chuyện, hắn đã hoàn toàn mất đi dũng khí để ngẩng đầu lên, hắn sợ rằng khi bản thân ngẩng đầu, thì sẽ không khống chế được bản thân nữa.
Đã qua rất nhiều năm, thôn Cát Gia bao gồm cả huyện Thanh An đều vì có sự tồn tại của hắn, bá tánh đều có một một sống tươi đẹp trong khoảng thời gian rất dài, mà lần này, Cát lão gia tử cũng là vì hắn mà qua đời.
Hắn không giữ được sơ tâm chính là chỉ hy vọng mọi người ở thôn Cát Gia đều sẽ có một cuộc sống ấm no, trong những ngày tháng sau này, hắn đã bắt đầu từng bước từng bước lún càng sâu hơn, cho đến khi không còn có thể cứu vãn được nữa.
………..
“Thứ mà Diệp Đài nới đã tìm ra, bên trong có nhắc đến rất nhiều chuyện, trong đó cũng bao gồm chứng cứ mà Cát Nguyên đã hối hộ quan trên.”
“Cát Nguyên lén lút tham ô ngân lượng, số ở thôn Cát Gia chỉ là một phần nhỏ mà thôi, phần lớn đều đã được đưa đến những quan phía trên Cát Nguyên, có lúc là vài ngàn lượng, có lúc là vài vạn lượng, tính ra có lẽ đã có mấy trăm vạn lượng được lén lút truyền từ bàn của Cát Nguyên đi đến nơi khác, bị hắn dùng để hối lộ các thượng quan, củng cố thêm cho chiếc ghế tri phủ phủ Tuyên Hồ của mình.”
“Đối với bên ngoài mà nói, Cát Nguyên vẫn là một vị quan phụ mẫu vô cùng thanh liêm, tiền của hắn chỉ có một số ít là đến từ bá tánh bình thường, phần lớn thì đều là do các hộ kinh doanh cung cấp, nhưng những hộ kinh doanh này sau khi đóng tiền, thì sẽ được Cát Nguyên che chở, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là bá tánh bình dân.
Mọi thứ ở trước mắt, chính là tất cả các chứng cứ mà Cát Nguyên đã hối lộ quan trên, tuy rằng vẫn chưa thể tính ra được con số cụ thể mà Cát Nguyên đã tham ô được, nhưng với tình hình hiện tại có thể nhận thấy, số ngân lượng đã từng qua tay Cát Nguyên so với những gì được viết rõ trên chứng cứ mà nói chỉ có hơn chứ không có kém.

Bạn cần đăng nhập để bình luận