Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 763 -




Những người bị bắt đều là tâm phúc của nàng, năng lực của bọn họ thế nào nàng hiểu rất rõ, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng bị bắt toàn bộ như vậy, ngay cả khi Điền Đường có đủ nhân lực thủ hộ, trong trường hợp bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi phát sinh tình huống ngoài ý muốn, ít nhất cũng sẽ có người trở về để bẩm báo.
Thế nhưng lại không có bất cứ một ai trở về.
Cũng chính bởi vì vậy, nàng chỉ có thể tự mình dẫn người đến đây. Nàng muốn chính mắt trông thấy rốt cuộc là người nào đã khiến cho toàn bộ người mà nàng phái ra đều bị bắt lại.
Sự thật chứng minh, nàng vẫn quá xem thường Điền Đường.
Quận chúa Minh Tâm nhíu mày, ánh mắt quét qua vài người cách đó không xa, ngay lập tức kinh ngạc thốt lên: “Những người này là binh lính của phủ Lâm Xuân? Các ngươi là quân lính của phủ Lâm Xuân? Văn Bình quả thật là một tên tiểu nhân!"
Điền Đường nghe được sự kinh ngạc từ lời nói của đối phương, điềm tĩnh dò hỏi: “Vậy nên, quận chúa thật sự đã từng có một số ước định đặc biệt với Văn tri phủ sao?”
Quận chúa Minh Tâm bỗng dưng nhìn nàng, trong một khoảnh khắc hiểu rõ ý của Điền Đường, hơn nữa đáy lòng nảy lên một suy đoán không thể xảy ra nhất.
“Phủ Lâm Xuân… Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu quận chúa có hứng thú, thì chúng ta có thể vào trong ngồi trò chuyện.” Điền Đường chỉ vào gian nhà gỗ.
Quận chúa Minh Tâm vô thức cau mày.
“Nếu như Quận chúa Minh Tâm lo lắng, có thể mang thêm vài người vào nhà,” Điền Đường thản nhiên nói, “Ta chỉ là cảm thấy bên ngoài lạnh, quả thực không thích hợp để trò chuyện, chi bằng vào trong sẽ thoải mái hơn.”
Điền Đường dứt lời, nha hoàn bên cạnh Quận chúa Minh Tâm kêu lên một tiếng: “Quận chúa……”
“Không cần lo lắng, mấy người các ngươi theo ta vào trong.” Quận chúa Minh Tâm ngoảnh đầu lại, tùy ý chọn vài người, rồi dẫn đầu vào phòng.
Sau khi mấy người kia tiến vào, những người ở bên ngoài lập tức bao vây căn nhà gỗ, một khi mà trong phòng có bất cứ tiếng động gì, bọn họ sẽ lập tức xông vào bên trong, phòng cho Quận chúa Minh Tâm xảy ra điều bất trắc.
Lâm Thành Phúc đã đứng ở kế bên Điền Đường, chắp tay, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Thần sứ đại nhân.”
“Đúng lúc đối phương chủ động tới cửa, nên ta muốn trò chuyện với nàng, nếu như có thể thương lượng được, chuyện khu mỏ sẽ dễ dàng được giải quyết, còn nếu không thể thương lượng, cũng là lúc nên động thủ,” Điền Đường vẫn tiếp tục hạ giọng, “Ngươi đi tìm Lý Nhị Trụ, hắn biết rõ bây giờ nên làm gì.”
Lâm Thành Phúc lập tức gật đầu: “Tuân lệnh.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi trong chớp mắt, không thèm để ý tình hình an nguy của Điền Đường.
Miễn là Điền Đường không chủ động rời khỏi khu an toàn, thì không ai có thể làm hại được nàng.
Điền Đường khoanh tay ngồi nhìn bóng lưng Lâm Thành Phúc khuất dần, lúc này mới xoay người đi vào nhà gỗ.
Nhà gỗ đúng là căn nhà bình thường, kết cấu tổng thể của nhà gỗ và trấn Thần Linh giống nhau như đúc, từ đầu đến cuối chỉ có hai gian phòng, một gian nhỏ là phòng khách, gian còn lại là phòng bếp.
Bên trong phòng khách bố trí một cái bàn, cái bàn này vốn có xếp bốn cái ghế dựa, nhưng mà lúc này, Quận chúa Minh Tâm đã ngồi ở thượng vị, nên hai chiếc ghế ở trái phải đã bị dời đi, chỉ để lại cho Điền Đường một cái ghế dựa nằm ở vị trí quay lưng về phía cửa lớn.
Điền Đường nhìn thoáng qua, không hề để ý mà ngồi vào chiếc ghế còn sót lại.
Quận chúa Minh Tâm nhìn về phía cửa lớn một chút, trong lòng vẫn thấy nghi hoặc như cũ: “Người của ngươi thế mà thật sự yên tâm để một mình người ở lại đây sao?”
“Có lẽ bởi vì bọn họ biết rõ ta ở chỗ này rất an toàn chăng?” Điền Đường mỉm cười, động tác so với lúc trước thoải mái hơn chút, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
“An toàn? Ngươi đã vậy mà vẫn rất tự tin?” Quận chúa Minh Tâm nhướng mày, ngay sau đó lại cười phá lên, “Cũng đúng, nếu ngươi đã có can đảm dẫn người tới chỗ này, thì hẳn đã có chuẩn bị mới phải.”
“Chúng ta không cần nhiều lời nữa,” Điền Đường xoa xoa huyệt Thái Dương, dù sao cứ cùng với Quận chúa Minh Tâm vòng tới vòng lui như vậy, cũng làm nàng cảm thấy đau đầu, “Chúng ta cứ thẳng thắn ra điều kiện đi, có thể thảo luận thì thảo luận, dù cho không thể thảo luận, thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không khác biệt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận