Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 102 -




Điền Đường bất đắc dĩ mặc áo lông bên ngoài quần áo, vừa mặc, áo lông liền phủ tới bắp chân của nàng, cảm giác ấm áp mềm mại theo đó mà đến.
Nàng quấn chặt quần áo trên người, từ sau khi xuyên tới cổ đại, nàng cũng không còn cảm nhận được sự ấm áp như vậy, thật sự không nỡ cởi ra.
Dù sao hiện tại nàng có cái cớ rất tốt, cho dù mặc đồ như vậy đi ra ngoài, cũng sẽ không bị người khác hoài nghi.
Nghĩ như vậy, Điền Đường đúng lý hợp tình đi ra ngoài.
Gần như là khi nàng mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, ánh mắt các tỷ tỷ đều rơi ở trên người nàng.
"Tiểu muội, y phục của ngươi nhìn thật đẹp."
"Đây là quần áo thần nữ tặng sao? Thật xinh đẹp, tiểu muội mặc lên càng xinh đẹp hơn!"
"Phía trên này là gà trống sao? Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy gà trống nào được thêu đẹp mắt như vậy, ngươi nhìn xem, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thật đẹp mắt!"
"Tiểu muội, chúng ta ra ngoài đi." Điền Cúc Hoa túm Điền Đường ra cửa.
Hôm nay vừa vặn là đêm 30, lý do Điền Đường đã có sẵn, chỉ nói đây là quà mừng năm mới thần nữ tặng nàng.
Vừa khéo gà trống màu đỏ trên y phục rất tôn lên bầu không khí đêm 30.
Không đi ra ngoài còn đỡ, vừa đi ra ngoài, trong nháy mắt Điền Đường trở thành nữ tử xinh đẹp nhất thôn Điền gia.
Bạch phu nhân cùng hai phụ tử ra ngoài dạo chơi, sau khi nhìn thấy Điền Đường lập tức vứt hai phụ tử ra sau đầu, chạy tới nhéo nhéo mặt Điền Đường: "Thật đáng yêu, y phục như vậy tôn lên dáng vẻ ngươi, đặc biệt đẹp mắt."
"Thật sự đẹp sao?" Điền Đường có chút hoài nghi, nàng cảm thấy mình chưa bao giờ rêu rao như vậy.
Nếu như hôm nay không phải đêm 30, có lẽ nàng không dám mặc như vậy ra ngoài.
"Đương nhiên là đẹp, đặc biệt đẹp, ta chưa từng thấy qua tiểu cô nương đẹp mắt như vậy."
Bạch phu nhân thân mật ôm Điền Đường, "Ngươi có biết hay không, ngươi vừa ra, thôn Điền gia chúng ta càng thêm có không khí lễ mừng năm mới, thật vui vẻ."
Thôn dân bên cạnh qua lại cũng dừng lại cách đó không xa, nhìn dáng vẻ Điền Đường cười.
Nếu không phải thời buổi này không có điện thoại di động, Điền Đường hoài nghi tất cả mọi người sẽ lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lưu niệm.
Còn có người cầm bát đứng ở xa xa, ánh mắt nhìn Điền Đường tràn đầy nhu hòa.
Những đứa trẻ chạy tới chạy lui cười vui vẻ.
Có người cố lấy dũng khí, đi tới trước mặt Điền Đường: "Thần sứ đại nhân, phiền ngài nói với thần nữ một tiếng, năm nay chúng ta sống rất tốt, rất hạnh phúc."
"Đúng vậy, ta cũng muốn nói, năm nay trải qua đặc biệt tốt, nếu như không có thần nữ, chúng ta khẳng định không có ngày tốt như vậy."
Các thôn dân có lẽ sẽ không giỏi nói chuyện, không giỏi giao tiếp, nhưng lòng biết ơn trong lòng bọn họ là chân thật.
Tình hình thiên hạ hiện nay, mặc dù trong lòng các thôn dân đều biết rõ ràng, có thể đi tới được nơi như thôn Điền gia, là may mắn lớn nhất cả đời này của bọn họ, bọn họ không yêu cầu quá nhiều, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, đã là đặc ân lớn nhất của trời cao đối với bọn họ.
Năm nay, rất nhiều người đều mang lòng biết ơn, bọn họ không biết tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào, nhưng chỉ lúc này đây, bọn họ cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.
“Mọi người buổi tối tập hợp ở cửa thôn đi.” Điền Đường cười nhìn về phía mọi người.
“Ta đi thông báo với mọi người.” Mai Kỳ chủ động nói.
Nếu là đêm 30, nên có dáng vẻ của đêm 30, thôn Điền gia ở nơi hẻo lánh, coi như là đi bộ lên trấn trên cũng phải mấy thời gian rất dài, đi nơi khác thì càng thêm như thế, điều này cũng dẫn đến việc ở thôn Điền gia mua đồ vô cùng bất tiện.
Nhưng đối với các thôn dân mà nói, nơi hẻo lánh như vậy có thể mang đến cho bọn họ cảm giác an toàn cực lớn.
Tối hôm đó, tất cả mọi người trong thôn đều tụ tập ở cửa thôn, cầm trong tay một thứ giống như cây gậy vừa mới được phân phát tới tay cách đây không lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận