Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 449 -




Học đường ở trấn Thần Linh cũng đã hình thành một hệ thống, cho dù là Bùi Phong Bình, sau vài ngày chân chính hòa nhập với cuộc sống ở nơi đây, cũng không thể nói ra bất kỳ lời trách cứ nào cả.
Học tập cũng không phải chỉ dành cho người có tiền, cũng không phải chỉ dành cho người thông minh, chỉ cần bọn họ nguyện ý học, cho dù là bá tánh bình thường, cho dù tư chất có ngu dốt, cũng có thể đọc sách mà biết chữ.
Sau khi dạy vài ngày, Bùi Phong Bình cuối cùng cũng đã hoàn toàn vứt bỏ thành kiến ở trong lòng, hắn đương nhiên sẽ không tham dự vào chính sự của trấn Thần Linh, nhưng nếu chỉ là việc dạy học, hắn có thể tiếp nhận mà không hề có bất kỳ chướng ngại nào ở trong lòng.
Cho nên mấy ngày sau đó, tuy rằng hắn vẫn không có chủ động đi sắp xếp bài học, nhưng mỗi lần Tô Tu Vĩnh tới tìm hắn, đều sẽ thuận tiện đưa đối phương tới phòng giáo vụ để lấy tư liệu.
Đồng thời hắn cũng sẽ nghiêm túc đọc những nội dung ở trong sách, tranh thủ tất cả thời gian còn lại để học mà không cần phải đi hỏi đến người khác, như vậy hắn cũng có thể hiểu hết được những nội dung ở trong sách.
Cũng không dễ dàng gì mới khiến cho hắn tiếp nhận chương trình học ở nơi đây, lúc này lại xuất hiện thêm việc vệ đội tuyển người, vậy mà lại có rất nhiều người đã tranh nhau để có thể tiến vào vệ đội, hắn nhìn thế nào cũng đều thấy vô cùng kỳ quái.
Bùi Phong Bình hỏi người cũng biết đến hắn, vừa cười vừa nói: "Là do Bùi lão sư không biết, tiến vào được vệ đội cũng chính vinh dự của chúng ta, giấc mộng lớn nhất của ta chính là được tiến vào vệ đội, để được đi ra ngoài cướp người!"
“Đi ra ngoài... Cướp người?” Bùi Phong Bình lập tức trở nên cứng nhắc, sau đó hắn cũng đã để lộ ra một chút kinh ngạc.
Đối phương nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Phong Bình, nên đã túm quần áo của hắn lại gần để nói chuyện: "Bùi lão sư, lời này ta chỉ nói với ngươi, ngươi cũng không nên nói ra bên ngoài, ta nha, thực ra ta là người đã bị Thần sứ đại nhân cướp tới đây."
Bùi Phong Bình càng thêm kinh ngạc: “Ngươi đây là có ý gì?”
"Thực ra ta là tù binh."
Đối phương hạ giọng, "Không chỉ có ta, mà ở trấn Thần Linh này cũng có rất nhiều người đã từng là tù binh, nếu như không phải nhờ có thần Sứ đại nhân, chúng ta bây giờ khẳng định còn đang phải chịu khổ, nguyện vọng của ta cũng rất đơn giản, chính là đi theo vệ đội ra ngoài để cướp càng nhiều người trở về, để cho bọn họ cũng có thể trải qua cuộc sống bình thường như ta, như vậy ta cũng cảm thấy rất thỏa mãn."
Bùi Phong Bình là do Từ Triết đến kinh thành để đưa thuốc cho Vệ Lương Tài đón về, lúc Bùi Phong Bình đến trấn Thần Linh, tù binh mà bọn họ đã cướp về từ trong tay của Vệ Lương Tài cũng đã an trí xong toàn bộ.
Từ Triết cũng muốn nói chuyện rõ ràng với Bùi Phong Bình về tình huống của trấn Thần Linh, chỉ là sau khi hắn mang theo Bùi Phong Bình trở về, hắn cũng đã đi đón tiếp đám người của Triệu Đồ, sau đó lại bởi vì chuyện Triệu Đồ bị thương, liền đi theo Điền Đường đến huyện Dương Nam, hắn cũng vẫn không có một cơ hội thích hợp để cùng với Bùi Phong Bình tâm sự về tình hình thật sự của trấn Thần Linh.
Bùi Phong Bình ở trấn Thần Linh những ngày này, bởi vì thân phận của hắn, sau đó lại trở thành lão sư nên được mọi người tôn kinh, nên cũng không có ai tán gẫu với hắn mấy chuyện trong quá khứ, hắn cũng vì vậy mà chẳng hề hay biết gì.
Lúc này đột nhiên nghe được những lời như vậy, trong đầu của Bùi Phong Bình bỗng nhiên đã xuất hiện một ý nghĩ, hắn nghĩ tới chuyện lúc trước khi đến trấn Thần Linh, cũng đã tự mình nghe được những lời đồn đại.
Đột nhiên nhớ tới chuyện này, hắn cũng không cố chấp trò chuyện quá nhiều với người ở trước mắt nữa, hắn chỉ qua loa nói vài câu, sau đó liền xoay người đi về hướng của trường học, rất nhanh hắn cũng đã tìm được người hắn muốn tìm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận