Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 611 -




Lý Nhị Trụ bật cười: “Tất nhiên., hiện tại không chỉ có mỗi Từ Triết là quân sư của trấn Thần Linh.”
“Hả?” Thạch Hùng kinh ngạc hỏi lại: “Từ Triết từng là gia sư của Triệu Đồ đúng không? Theo như ta biết thì Từ Triết quả thật thông minh hơn người bình thường không ít, các ngươi thế mà vẫn còn có một mưu sĩ giống như hắn sao?”
“Đúng vậy, nhưng thay vì nói là mưu sĩ chi bằng nói là quân sư thì đúng hơn.” Lý Nhị Trụ cười ngẩng đầu: “Thạch đại nhân khi nào rảnh thì nên đi xem thử, người nọ tên là Lâm Phúc Thành, cũng là một trong những quân sư quan trọng nhất của thần sứ đại nhân.”
“Ngươi cũng được xem như thông minh, trong quãng thời gian này giả ngốc đã thiệt cho ngươi rồi.” Thạch Hùng đánh giá Lý Nhị Trụ khá cao.
Lý Nhị Trụ không chút nghĩ ngợi trực tiếp gật đầu: “Đương nhiên rồi, À đúng rồi, lúc trước khi ta đến, người đăng ký tên cho ta lại viết tên ta thành cẩu đản, lợi dụng ta không biết chữ mà lừa ta !”
Thạch Hùng sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Văn đại nhân chỉ biết quản thành chứ không biết quản người, nếu không phủ Lâm Xuân cũng sẽ không như ngày hôm nay.”
Cho dù hiện tại Thạch Hùng đứng về phía trấn Thần Linh thì cũng không gây cản trở đến việc hắn nổi giận với phủ Lâm Xuân. Giá như Văn Bình làm tốt hơn, giá như triều đình đã đối xử tốt hơn với bá tánh, giá như…
Đáng tiếc là không có nhiều “giá như” như vậy, muốn triều đình thay đổi nói dễ hơn làm, từng là ba thế lực khống chế thiên hạ, cơ hồ đã thành kết cục đã định.
Sự xuất hiện của trấn Thần Linh quả thật đã đánh vỡ bố cục của ba thế lực, nhưng đồng thời cũng đã rưới thêm hy vọng mới cho toàn thiên hạ.
Thạch Hùng đang nghĩ về cuộc nói chuyện trước đó với Lý Nhị Trụ, híp mắt lại.
“Đại nhân?” Thuộc hạ nhìn hắn dò hỏi.
Thạch Hùng hoàn hồn: “Ngươi đi gọi Lý Nhị Trụ đến đây, nói bản quan có chuyện quan trọng muốn tìm hắn.”
“Vâng, đại nhân.” Thuộc hạ lập tức chạy ra ngoài doanh trướng đi tìm Lý Nhị Trụ.
Chỉ một chốc sau bên ngoài doanh trướng có giọng nói truyền đến, Thạch Hùng vừa quay đầu thì đụng phải Lý Nhị Trụ đang vén rèm.
“Thạch đại nhân.” Lý Nhị Trụ chắp tay.
“Nếu đã đến đây rồi thì không cần khách khí nữa.” Thạch Hùng nhấc tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ta có việc muốn thương lượng với ngươi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Lý Nhị Trụ cũng không khách sáo với Thạch Hùng nữa, trực tiếp ngồi xuống ở chỗ hắn mới chỉ.
Sau khi hai người đều ngồi xuống rồi thì Thạch Hùng thuật lại tin tức hắn nghe được trước đó một cách ngắn gọn, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lí Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ “a” một tiếng: “Hiện tại đã bắt đầu nghi ngờ?”
Thạch Hùng nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi có đề xuất gì không?”
Lý Nhị Trụ suy nghĩ một hồi lâu, bỗng gật đầu với mình rồi nói: “Ta sẽ viết thư gửi về trấn Thần Linh để hỏi.”
Thạch Hùng đột nhiên trầm mặc.
Lý Nhị Trụ nở nụ cười: “Chẳng lẽ ý của Thạch đại nhân không phải như thế sao? Chuyện cần động não thì hãy để cho người hay sử dụng não làm việc, cái này gọi chuyên môn thì để người chuyên nghiệp làm.”
Lý Nhị Trụ nói được làm được, sau khi tán gẫu với Thạch Hùng thì lập tức sai người gửi thư đến trấn Thần Linh, hỏi cách ứng phó với sự nghi ngờ của phủ Lâm Xuân.
Nếu là trước đây thì Lý Nhị Trụ còn có thể tự mình nghĩ cách, nhưng thời gian trôi qua, chính hắn cũng cảm giác được chỉ số thông minh của hắn so với Lâm Thành Phúc và Từ Triết chênh lệch, mà chỉ số thông minh chênh lệch lại không thể chỉ dựa vào học tập là có thể thay đổi được.
Thế nên hắn dồn tất cả tinh lực vào việc rèn luyện bản thân, dù sao hắn cũng đã luyện ra một thân võ nghệ, chung quy không đến mức tệ hại lắm.
Thư xin ý kiến được gửi từ phủ Lâm Xuân đến trấn Thần Linh, lại từ trấn Thần Linh về lại phủ Lâm Xuân, chỉ mất vỏn vẹn chưa đến một ngày, gần như bên này buổi sáng Lí Nhị Trụ gửi đi thì chạng vạng đã nhận được hồi âm của trấn Thần Linh rồi.
Sau khi nhận được thư hắn không mở ra liền mà mang thư đi vào bên trong lều trại của Thạch Hùng, mở thư trước mắt hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận