Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 928 -




Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đang quỳ đều bị chấn động, ai cũng không nghĩ tới hoàng thượng dĩ nhiên lại nổi lên sát tâm nặng đến như vậy đối với Vệ Kiến Đình, hơn nữa tựa hồ đã tính toán biến thành hành động.
Nếu như là bình thường, có lẽ bọn họ còn có thể nói được vài câu, nhưng lúc này hoàng thượng đang nổi giận, ai mở miệng đều sẽ đem bản thân đặt ở hoàn cảnh nguy hiểm, thậm chí có khả năng mạng nhỏ cũng khó có thể bảo toàn, vì bảo mệnh, lúc này là ai cũng không dám mở miệng.
Sợ hoàng thượng sẽ lại tức giận , đám thái giám lui về phía sau lần lượt rồi rời đi, chỉ có thái giám ở bên người Hoàng thượng vẫn còn ở lại bên trong phòng.
Tuy rằng trước đó mệnh lệnh là tất cả mọi người đều phải rời đi, nhưng hiện tại thân thể của hoàng thượng rõ ràng là không tốt lắm, nếu như không có người ở lại i, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.
Bởi vì hoàng thượng không thể biết được chuyện ngoài ý muốn, đầu của thái giám đều có thể sẽ rơi xuống đất, cho nên cứ coi như là kiên trì, ôm sự trừng phạt nguy hiểm, thiếp thân thái giám cũng chỉ có thể ở lại.
Cũng may lần này Hoàng thượng không còn tức giận đuổi người nữa.
Vệ Kiến Đình từ ngoài cửa cung từng chút từng chút đi ra ngoài, hoàng thượng cũng một mực từ trong miệng của tiểu thái giám mà dò xét được tin tức, càng nghe càng cảm thấy phẫn nộ, càng nghe lửa giận ở trong mắt cũng càng sâu.
Hắn an vị ở nơi đó, phẫn nộ ở trong lòng cũng đã lấn át cả thân thể khó chịu, hắn thậm chí không có ho khan nữa, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa, chờ Vệ Kiến Đình tới.
Thái giám bên người không một tiêng động, chỉ là vẫn cẩn thận chiếu cố, tận lực để cho hoàng thượng cảm nhận được một tia thoải mái.

Phủ quận chúa Minh Tâm.
Quận chúa Minh Tâm nhìn Vệ Lương Tài đang quỳ gối ở trước mặt của mình, hơi hơi nhắm mắt, thân thể nghiêng về phía sau, làm ra trạng thái bài xích: "Thiếu tướng quân, bổn quận chúa có tài có đức gì mà lại để cho Thiếu tướng quân phải ăn nói khép nép như vậy?"
“Cầu quận chúa hãy cứu phụ thân một mạng.” Vệ Lương Tài lại nói.
"Vệ tướng quân vì nước vì dân, là tướng tài hiếm có." Quận chúa Minh Tâm xoay người, đưa lưng về phía của Vệ Lương Tài, "Nếu Vệ tướng quân có thể vì bá tánh mà chết, coi như là đã đồng ý mong muốn, ngươi nên vì tướng quân mà cảm thấy cao hứng mới phải."
“Quận chúa.” Vệ Lương Tài ngẩng đầu, “Vệ gia ta có thể chết trận ở sa trường, tuyệt đối sẽ không vì câu tâm nghi kỵ mà chết.”
"Sống chết có số, tại thế đạo này, người có thể quyết định sinh tử của bản thân cũng ít ỏi đến mức có thể đếm được, huống chi Vệ tướng quân không phải là vì bá tánh nên mới đi mạo hiểm sao, thiếu tướng quân nói Vệ tướng quân là bởi vì câu tâm nghi kỵ mà chết, chẳng phải là cô phụ tâm ý của Vệ tướng quân đối với bá tánh hay sao?" Quận chúa Minh Tâm khẽ cười một tiếng, chăm chó nhìn Vệ Lương Tài, "Thiếu tướng quân, Vệ gia các ngươi có thể đi đến bây giờ, cũng phải cảm tạ liệt tổ liệt tông của Vệ gia, nếu không phải nhờ có công tích của liệt tổ liệt tông Vệ gia che chở, lấy tính nết của phụ tử các ngươi, sớm đã chết không biết bao nhiêu lần, có thể sống đến bây giờ vẫn còn chưa đủ hay sao?"
Vệ Lương Tài mím môi, đáy lòng của hắn cũng biết rất rõ Quận chúa Minh Tâm nói rất đúng, nhưng bất luận như thế nào, hắn đều phải nghĩ biện pháp để tranh thủ, nếu không hắn sẽ không tránh đi tất cả mọi người, để lặng lẽ tới tìm quận chúa Minh Tâm.
Nghĩ vậy, hắn đã ngẩng đầu: "Quận chúa, lần này phụ thân tiến cung là vì chuyện của thành Thần Linh.”
Quận chúa Minh Tâm bỗng dưng quay đầu lại, trong mắt đã hiện lên vài phần bất mãn: "Ngươi là đang uy hiếp ta sao?”
Vệ Lương Tài chắp tay: "Quận chúa, phụ thân lo lắng vì triều đình, lo lắng vì bá tánh, lần này biết rõ con đường phía trước là xa vời, nhưng vẫn tự mình cầu đến trước mặt của Hoàng thượng, đó là vì sự an nguy của bá tánh, nếu Hoàng thượng chưa từng có nghi kỵ, có lẽ lần này phụ thân đi cầu được, nhưng Hoàng thượng vẫn luôn có điều cố kỵ đối với Vệ gia, lần này đi nhất định sẽ có hung hiểm trùng trùng, ngươi và ta đều biết nơi mà những bá tánh này đi đến chính là thành Thần Linh, biết bọn họ không có việc gì, nhưng phụ thân ta lại không biết, hắn chỉ biết nếu như hắn không đi cầu, sẽ thẹn với trời, then với dân .”

Bạn cần đăng nhập để bình luận