Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 613 -




Nhưng việc này hắn hoàn toàn không có chứng cứ, thành thật mà nói, Văn Bình chắc chắn sẽ không tin, nhưng hắn luôn luôn cảm giác loại chuyện này không đơn giản như vậy, lúc này mới vội vã chạy tới đây, nói cho Văn Bình nghe để xác nhận lại thử.
Văn Bình nhìn hắn một lúc, xoay người lấy một cái hộp gỗ ở một bên giá sách, từ trong hộp gỗ lấy ra một xấp thư.
Hắn lấy toàn bộ thư bên trong ra, mở ra để ở trước mặt.
Một lúc sau Văn Bình đột nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm đập mạnh xuống mặt bàn: “Trong quãng thời gian này chữ viết trên thư của hắn hoàn toàn giống nhau y như đúc.”
Mã Thái cũng nhìn thấy thứ trên bàn, khiếp sợ trợn tròn mắt: “Là bắt chước?”

“Bẩm đại nhân, có thư từ Tề đại nhân.”
“Mang đến đây.” Văn Bình đưa tay ra.
Mã Thái hơi khom người, giơ hai tay nâng thư lên trước mặt Văn Bình.
Từ khi Văn Bình chú ý tới chữ viết trong thư của Tề Duệ Đạt trong khoảng thời gian này giống hệt nhau, tính tình hắn càng thêm khó nắm bắt, mấy ngày nay, hắn không chỉ nổi giận một lần. Mã Thái là người thân cận bên cạnh Văn Bình nên tất nhiên là người đầu tiên bị ảnh hưởng, đến nỗi trong khoảng thời gian này hắn ta phải đối đãi cẩn thận Văn Bình, sợ một động tác nhỏ của mình không đúng chỗ lại chọc giận Văn Bình.
Tề Duệ Đạt là thủ lĩnh đóng quân của huyện Dương Nam, trong khoảng thời gian này phủ Lâm Xuân nhiều lần phái binh lính thay đổi phòng ngự, nếu Tề Duệ Đạt không ra, theo đạo lý mà nói đây hẳn là dễ bị người khác phát hiện nhất.
Nhưng không, bọn họ hoàn toàn không nhận được bất kỳ tin tức nào về Tề Duệ Đạt biến mất kể từ khi chuyển sang phòng thủ trong vài tháng.
Nghĩ tới đây, Mã Thái vừa mới nhận ra thư của Tề Duệ Đạt, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Quân đồn trú của huyện Dương Nam do Tề Duệ Đạt phụ trách, theo lý thuyết mỗi lần binh lính thay phiên canh gác phải gặp Tề Duệ Đạt một lần, một thủ lĩnh đóng quân, từ đầu đến cuối không ra mặt, thế nhưng không một binh sĩ nào nghi vấn, cũng không có binh sĩ nào hỏi đến.
Một hai người thì không sao, nhưng trong khoảng thời gian này, mấy chục vạn binh mã đến huyện Dương Nam thay ca, nhiều người như vậy, trong đó còn có một ít người có địa vị ở phủ Lâm Xuân, những người này đi qua, cho dù Tề Duệ Đạt có chịu trách nhiệm hay không, cũng phải gặp gỡ họ và duy trì mối quan hệ.
Rốt cuộc là không gặp mặt, hay là đối phương dùng thủ pháp che giấu gì, khiến binh lính cho rằng Tề Duệ Đạt đang ở huyện Dương Nam?
Là tình huống đặc biệt gì mới khiến không một binh lính thay ca nào nhận ra Tề Duệ Đạt không ở trong quân doanh huyện Dương Nam?
Cho dù là khả năng nào, Mã Thái cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Chắc chắn một điều là, phủ Lâm Xuân khẳng định có rất nhiều kẻ địch, nếu không không thể che đậy tốt như vậy.
Mã Thái nhìn thoáng qua đã phát hiện Lưu Tam bị mua chuộc một, hắn ta không chú ý xem có bao nhiêu người, ngay cả chính hắn cũng không dám tưởng tượng.
Nhưng phủ Lâm Xuân lớn như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu người bị mua chuộc, mà họ lại không biết gì cả.
Còn những người này đang lặng lẽ ẩn nấp bên cạnh bọn họ, lặng yên không một tiếng động chuẩn bị kế hoạch triệt để đánh bại họ.
Chỉ có Mã Thái và Văn Bình biết chuyện chữ viết, ngoại trừ bọn họ, cho dù là thân tín bên cạnh cũng không biết gì cả.
Vì để đặt bẫy, đối phương lại còn bắt chước chữ viết Tề Duệ Đạt, nhất định không chỉ vì một huyện Dương Nam, nếu tiết lộ tin tức này sẽ đánh rắn động cỏ, bọn họ cũng không thể bắt được kẻ phản bội trong phủ Lâm Xuân.
Mã Thái cúi đầu, mặc dù biết chuyện chữ viết đã nhiều ngày nhưng hắn ta vẫn còn sợ hãi như trước, thậm chí ban đêm khi ngủ còn sợ toát mồ hôi lạnh, hắn ta mơ thấy đầu mình rơi xuống đất nhưng bản thân lại không có cảm giác.
Văn Bình đọc lá thư vừa nhận đến tay, không kìm được tức giận, hắn run rẩy đập lá thư xuống bàn, nhưng mặc dù như vậy, cả người hắn vẫn nhịn không được run rẩy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận