Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 811 -




Nói xong lời này, tay của Thích Cố rốt cuộc nắm thành quyền.
“Thạch Hùng, Ngô Tu Kiệt, Hà Nguyên Khải, Quách Tông trọng tội phản quốc, nên tru di cửu tộc, Vệ gia đã từng có quan hệ rất thân với Thạch Hùng, có thể có tin nội tình, việc lớn như vậy, tất nhiên phải lập tức cho hoàng thượng biết được, nếu trong kinh thành không xảy ra chuyện, hoàng thượng lại chẳng hay biết gì, bản quan không thể thoái thác tội của mình được!”
“Đại nhân nói rất đúng.”
“Bản quan lập tức viết thư, báo cáo Hoàng Thượng!”
...
Trấn Thần Linh.
“Thích Cố chạy thoát, có lẽ không bao lâu nữa, vị kia trong kinh thành liền sẽ biết tin tức của chúng ta.”
“Ta chỉ sợ liên lụy đến Vệ tướng quân,” Thạch Hùng thở dài, “Lúc trước, nếu ta cẩn thận hơn một chút, Thích Cố không chạy thoát được, tin tức của chúng ta ở trấn Thần Linh cũng sẽ không truyền ra ngoài.”
Ngô Tu Kiệt đã rõ trong lòng Thạch Hùng lo lắng gì, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: “Cũng may lần trước ngươi đã cùng với Vệ gia đoạn tuyệt quan hệ, nếu là Hoàng Thượng còn có đầu óc, tuyệt đối sẽ không ra tay Vệ gia.”
“Hiện giờ, chỉ sợ việc trong kinh thành không có đơn giản như vậy.” Bùi Phong Bình mở miệng nói, “Tin tức truyền ra, vị kia ở kinh thành hiện giờ thân thể không được tốt, đối với thân sinh nhi tử của mình đều rất nghi kỵ, huống chi là đối với Vệ gia, tin tức Thạch đại nhân làm phản đã truyền tới kinh thành, có lẽ thật sẽ đối với tình thế kinh thành tạo thành ảnh hưởng.”
“Gần đây có một tin tức mới.” Từ Triết lấy ra một ít manh mối và tin tức gần đây mới thám thính từ kinh thành: “Nghe nói Quận chúa Minh Tâm lòng mang động cơ riêng, quận chúa bị Hoàng Thượng cầm tù ở trong phủ, không được đi ra ngoài.”
Điền Đường bỗng dưng ngẩng đầu: “Tin tức từ khi nào?”
Nàng mới vừa nhận được đồ vật Quận chúa Minh Tâm gọi người đưa tới, sao lại đột nhiên có tin tức như vậy được?
Từ Triết đem bức thư đưa cho Điền Đường: “Tin tức vừa mới dùng roi thúc ngựa truyền đến, nghe nói là Hoàng Thượng cho người, từ trong phủ của Quận chúa Minh Tâm lục soát được một ít chứng cứ, có người biến đổi chứng cứ năm đó đưa đến trong tay của Quận chúa Minh Tâm.”
Điền Đường lập tức cầm lên xem, nhìn đến cuối cùng cũng chỉ nhìn đến việc Quận chúa Minh Tâm bị cầm tù, trong lòng ít nhiều cũng nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh nàng ngẩng đầu lên: “Quận chúa Minh Tâm có gặp nguy hiểm không?”
Lời này vừa nói ra, Điền Đường chính mình liền lắc đầu: “Nếu tin tức bị cầm tù đã truyền ra ngoài, vấn đề hẳn là không lớn, chỉ là vị kia trong kinh thành làm việc gần như trở nên cực đoan rồi?”
Bùi Phong Bình cũng nhìn thông tin từ thư mà Từ Triết mang về tới, sau khi xem xong cười ra tiếng: “Theo ta thấy, hiện giờ kinh thành, những việc này chỉ sợ là do Quận chúa Minh Tâm gây rối, sự việc năm đó. nàng có lẽ đã sớm biết được chân tướng.”
Điền Đường có chút sửng sốt, cúi đầu xem từng thông tin.
Nàng nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sau khi xác nhận tất cả thông tin, ngẩng đầu nhìn Thạch Hùng: “Thạch đại nhân, bình thường mà nói, Vệ tướng quân tuyệt đối sẽ không làm phản chứ?”
Thạch Hùng sửng sốt một chút, sau đó kiên định gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nếu như nói vậy, cho dù dù tương lai có một ngày trấn Thần Linh thật sự có thể chiếm được kinh thành thu vào trong túi, Vệ tướng quân vẫn tuyệt đối không sống được.” Điền Đường giơ ngón tay lên gõ gõ nhẹ nhàng lên thông tin trong thư, thấp giọng nói, “Thạch đại nhân, không phá thì không xây được.”
Thạch Hùng khiếp sợ ngẩng đầu.
“Vì giữ tính mạng cho Vệ tướng quân, đây là cách tốt nhất.” Điền Đường đem tin tức Thích Cố chạy thoát đẩy đến trước mặt Thạch Hùng.
“Thích Cố...” Thạch Hùng âm thanh khàn khàn, “Ý thần sứ đại nhân là, đơn giản thuận nước đẩy thuyền, khiến cho Vệ gia bị hoài nghi?”
“Đây không phải là cơ hội tốt sao? Chúng ta là người chủ động, ít nhất có thể giữ được lại tính mạng của Vệ gia, nếu không tương lai cho dù phát triển như thế nào, không đề cập đến tính mạng người nhà Vệ gia như thế nào, Vệ tướng quân hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Điền Đường nói, vẫn nhìn Thạch Hùng.
Thạch Hùng hoàn toàn rơi vào trầm tư.

“Hỗn trướng!!! Sao bọn họ dám?!!!”
“Hoàng thượng bớt giận!”
“Bớt giận bớt giận, các ngươi bảo trẫm làm sao đây?” Hoàng thượng chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng nghĩ càng tức, thậm chí ném toàn bộ tấu chương và thư tín xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận