Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 417 -




“Hả?" Triệu Đồ có chút nghi hoặc.
“Nói thí dụ như vết thương như thế này." Bạch Quán Chúng chỉ tay vào vị trí vết thương đã băng bó tốt ở trên người của Triệu Đồ, “Nếu vết thương này quá lớn, liền dùng kim chỉ để khâu nó lại, để tránh thương thế càng thêm nặng, sẽ gây ảnh hưởng đến tính mạng.”
Triệu Đồ bỗng dưng cúi đầu, hắn nhìn chằm chằm vào vết thương của mình trong chốc lát, sau đó lại đột nhiên ngẩng đầu: "Bạch đại phu đang nói đùa hay sao?"
“Ta không nói đùa, ta đang nói thật, một bước này cho dù là ta, cũng rất khó có thể làm được, nhưng nàng thì lại có thể." Bạch Quán Chúng cuối cùng cũng đã băng bó xong, sau đó liền đắp quần áo của Triệu Đồ lên, rồi lại đắp thêm tấm chăn mỏng cho hắn.
Triệu Đồ còn đang suy tư "nàng" trong miệng của Bạch Quán Chúng rốt cuộc là chỉ ai, nhưng suy nghĩ một lát, một ý nghĩ đã chợt lóe lên trong đầu của hắn: "Người mà Bạch đại phu nói chính là Điền Đường sao?"
“Đúng vậy, nàng ấy lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi." Bạch Quán Chúng nói xong, liền đi tới một bên để xách túi lên, sau đó liền đeo ở trên người, hắn định rời đi, trước khi đi, hắn cũng đã quay đầu lại để nói chuyện với Triệu Đồ, “Triệu đại nhân cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể gọi người tới để tìm ta, phần lớn thời gian, ta đều sẽ ở trong bệnh viện để khám bệnh.”
Triệu Đồ nhìn bóng lưng của Bạch Quán Chúng dần rời đi, lúc này hắn mới bắt đầu lâm vào trầm tư.
Bên kia, Điền Đường cùng với Lâm Thành Phúc sau khi đi ra khỏi phòng cũng đã tìm được một vị trí thích hợp để nói chuyện cùng nhau.
Lâm Thành Phúc vẫn còn muốn quỳ, Điền Đường cũng đã vội vàng ngăn lại: "Không cần quỳ, việc này ta đã sớm muốn nói với ngươi rồi, nhưng ta vẫn không thể tìm được một cơ hội thích hợp để nói, vậy thì chúng ta cứ dựa theo phương thức bình thường mà trao đổi với nhau là được, lễ nghi khiếm nhã như vậy cũng không hề có bất kỳ ý nghĩa gì.”
“Thần sứ đại nhân nói như vậy, cũng không thích hợp lắm? "Lâm Thành Phúc để lộ ra vẻ chần chừ.
"Cái này có gì mà không ổn, quỳ tới quỳ lui thì có thể giải quyết được vấn đề hay sao?" Điền Đường nói xong, nhìn thấy Lâm Thành Phúc đang còn muốn nói gì đó, nàng đã lập tức nói sang chuyện khác, "Ngươi hãy nói cho ta biết tình huống của lần này đi, Triệu Đồ tại sao lại bị thương?"
Những lời kia của Lâm Thành Phúc cũng không thể không nuốt xuống, hắn nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng.
"Chúng ta dựa theo yêu cầu của thần sứ đại nhân, sau đó liền đi tới huyện Dương Nam để làm việc, lúc ban đầu tất cả mọi chuyện đều vẫn rất thuận lợi, dân chúng ở nơi đó khi nghe nói huyện Khê Lâm rất tốt, tất cả đều muốn mang theo gia đình của mình định sẽ chuyển đến huyện Khê Lâm, cũng là vào lúc đó, thuộc hạ đã viết cho thần sứ đại nhân một phong thư."
Điền Đường rất nhanh đã nhớ tới việc này, cũng chính bởi vì phong thư kia, nàng mới hoàn toàn yên tâm về chuyện của hai người. Nhưng từ tình huống hiện tại, tựa hồ phía sau cũng đã xảy ra chuyện gì khác.
Lâm Thành Phúc rất nhanh cũng đã nói ra hết những chuyện đã xảy ra sau đó.
Lần này đi đến huyện Khê Lâm, ngoại trừ Triệu Đồ cùng với Lâm Thành Phúc ra, còn có một phần nhỏ thành viên của đội hộ vệ, cùng với một ít lương thực.
Lương thực kia cũng chính là "nguyên nhân" khiến Triệu Đồ đi đến huyện Dương Nam, bản thân Triệu Đồ cũng không phải là người quá khoa trương, mà lần này là vì chuyện đi đến huyện Dương Nam, hắn còn cố ý tìm một cái cớ thích hợp để cho người ta không thể sinh ra hoài nghi.
Huyện Khê Lâm được mùa, làm cho huyện lệnh là Triệu Đồ cũng có cảm giác áp lực khi phải đi kết giao với các huyện thành xung quanh, không thể không mang theo một ít lương thực để đi tới huyện Dương Nam, nếu không một khi huyện Dương Nam sụp đổ và tan rã, dân chúng cũng sẽ bị lưu lạc, người đầu tiên nhận được xung kích nhất định là các huyện thành xung quanh của huyện Dương Nam, đối với huyện Khê Lâm, tự nhiên cũng sẽ sinh ra sự ảnh hưởng vô cùng lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận