Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 340 -




Trong khoảng thời gian này các tỷ tỷ cũng từng người có việc làm riêng của mình, Điền Hồng Thảo đi theo Mai Kỳ làm việc, cũng có thể làm ra dáng ra hình, Điền Đào Hoa đại bộ phận thời gian sẽ ở bên người Điền Hồng Thảo, giúp đỡ chia sẻ một ít công việc có thể làm được.
Sau khi Điền Đường gặp qua vài lần, đơn giản cung cấp cho Điền Đào Hoa một cái cương vị, làm nàng có thể quang minh chính đại giúp đỡ làm việc.
Trong khoảng thời gian này Điền Đại Nữ đều làm việc ở dệt xưởng, đôi khi vội lên đến cả Điền Đường cũng không nhìn thấy người đâu, Điền Nhị Nữ tắc một lòng chôn ở trong đất, cũng không biết đang nghiên cứu thứ gì, từng ngày trừ bỏ đi học, chính là ở trong đất, tựa hồ như không có đi đến địa điểm thứ ba.
Rất nhiều lần Điền Đường cho rằng chính mình bận quá xem nhẹ hai người tỷ tỷ này, đang muốn đi xin lỗi, kết quả hai người tỷ tỷ thế nhưng thật ra lại là người tới xin lỗi trước, nói là các nàng bận quá, đều đã quên nói chuyện giao lưu cùng với Điền Đường, sau đó làm một bàn lớn ăn để biểu đạt lời xin lỗi.
Cứ sau vài lần như vậy, Điền Đường cũng liền không lại suy nghĩ đến chuyện này nữa, Điền Đại Nữ cùng Điền Nhị Nữ quá bận rộn, làm nhiều việc cũng là chuyện tốt, so với việc trôi qua từng ngày mà không biết nên làm gì thì tốt hơn nhiều.
Cứ tiếp tục như vậy, những tỷ tỷ tương đối rảnh rỗi cũng chỉ còn dư lại Điền Cúc Hoa cùng Điền Thanh Thảo.
Cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, mà thành tích học tập của hai người họ bắt đầu tăng lên, thậm chí là vào thời điểm làm bài thi trước đó, thành tích còn vượt qua Điền Hồng Thảo, người vẫn luôn dẫn đầu vào những lần thi trước kia.
Cũng ở lần kiểm tra đó, khiến cho Điền Hồng Thảo cảm thấy có nguy cơ ngay tức khắc, ngày thường dù là đang đi làm, lúc có thời gian cũng sẽ cầm một quyển sách để xem, sợ lãng phí thời gian.
Điền Đường cũng phát hiện, hình như từ sau khi nàng không cố ý chú ý đến tình hình học tập của các tỷ tỷ, các nàng ngược lại đã bắt đầu đặt nhiều tâm tư vào học tập, mà không phải giống như lúc đầu, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ Điền Đường giao mà miễn cưỡng học tập.
Xe ngựa xuất phát từ trấn Thần Linh, một đường đi đến huyện Khê Lâm đi đến.
Điền Cúc Hoa cùng Điền Thanh Thảo thường thường vén rèm lên để nhìn ra bên ngoài, sau khi nhìn trong chốc lát, Điền Cúc Hoa buông mành ngồi thẳng, không còn nhìn ra bên ngoài nữa.
Lại một lát sau, Điền Thanh Thảo cũng giống như Điền Cúc Hoa, không hề nhìn đông nhìn tây.
Trong tay Điền Đường cầm chính là một quyển sách giáo khoa nàng tuỳ tiện lấy ra từ trong trường học, coi như giết thời gian, nhìn hai người như vậy, nhịn không được khép sách lại rồi mỉm cười nói: “Làm sao vậy? Đều là cái biểu tình này?”
“Bên ngoài không có gì đẹp.” Điền Cúc Hoa mím chặt môi.
“Đúng vậy, khó coi, chẳng đẹp chút nào.” Điền Thanh Thảo cũng giống như Điền Cúc Hoa, mím chặt môi, sắc mặt cũng có chút trầm.
Điền Đường duỗi tay kéo màn xe ra.
Bên ngoài màn xe cũng không có địa phương gì đặc biệt, hoặc là nói rất bình thường, thậm chí khi xe ngựa đi ngang qua một ít thôn trang nhỏ, còn có thể nhìn thấy những thôn trang nhỏ tàn tạ kia, thậm chí còn có thể nhìn thấy rất nhiều rêu xanh, có lẽ những thôn này đã sớm không người ở nữa.
Nhưng mà nàng đại khái có thể đoán được ý nghĩ của Điền Cúc Hoa cùng với Điền Thanh Thảo.
Từ khi thôn Điền gia xảy ra chuyện không may cho đến bây giờ, đã qua đi hơn nửa năm, thời gian dài như vậy, số lần bọn họ ra ngoài cũng không nhiều, Điền Cúc Hoa cũng chính là hỏi vì chuyện xà phòng xảy ra trước đó, cùng Điền Đường đi ra ngoài, nhưng khi đó nàng muốn giả dạng thành đại gia tiểu thư, cả một đường tâm tình đều rất khẩn trương, phỏng chừng cũng không có tâm tư đi xem những cái khác.
Lần này lại đi ra ngoài, Điền Cúc Hoa rốt cuộc có thể sử dụng người thường tâm tình bình thường đi đối đãi với hết thảy những thứ bên ngoài cửa sổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận