Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1457 -




Cũng chính vì lý do này mà rất nhiều bá tánh đã chờ đợi đến lúc này, họ hy vọng sau khi khu an toàn biến mất sẽ không có gì thay đổi, nhưng đồng thời họ cũng sợ sau khi khu an toàn biến mất sẽ có ảnh hưởng quá lớn tới cuộc sống của bọn họ.
Thay vì liên tục treo chiếc búa giữa không trung, chi bằng nên xác nhận ngay từ đầu, để họ chuẩn bị tinh thần rồi có thể dàng tiếp thu chuyện xảy ra sau đó.
Người tuần tra bị bao vây bởi mồm năm miệng mười, cả cơ hội xen mồm cũng không có, vất vả đợi đến khi tiếng nói xung quanh dần dần yếu đi, hắn vội vàng quát lớn ngăn lại: “Nghe ta nói, các ngươi yên lặng, nghe ta nói có được không?"
Khi tiếng hắn hô vang lên, bá tánh đã ngừng nói rồi lại trông ngóng nhìn hắn.
Người tuần tra hít một hơi thật sâu, nhân cơ hội này vội vàng nói: “Quy tắc của khu an toàn là không được ác ý làm hại người, cũng không được ác ý giết người. Nếu ai có hành động như vậy tự nhiên sẽ được khu an toàn phân biệt, sau đó sẽ tự động bị nhốt vào lòng sắt, nhưng chỉ vậy thôi, bây giờ khu an toàn đã biến mất, quy định của thành Thần Linh vẫn là không được ác ý hại người, không thể ác ý giết người, nhưng bây giờ không có khu an toàn nên sẽ không tự động phân biệt, thế nên mọi người phải cùng nhau làm việc, nếu phát hiện có người ác ý làm hại người hoặc là có hành động nào khác thì phải báo cáo ngay lập tức ."
“Còn có thể làm vậy sao?” Có người theo bản năng hỏi: “Không phải cảnh sát chỉ lo những chuyện quan trọng thôi sao?”
"Đương nhiên, ác ý hại người, ác ý giết người còn không phải là quan trọng sao?" Người tuần tra nghiêm túc nói, "Các ngươi đừng lo lắng quá, thành Thần Linh hiện tại rất tốt, chỉ cần là người muốn có một cuộc sống tốt thì chắc chắn sẽ không tùy ý làm hại người khác. Nhưng lỡ như, ý ta là nhỡ như có những người thực sự xấu đến tận xương tủy, lúc trước bởi vì có khu an toàn nên không thể làm chuyện xấu nhưng nếu sau này họ làm chuyện xấu, thì các ngươi nhất định phải báo cáo tới lúc đó tự nhiên họ sẽ bị nghiêm trị!"
Bá tánh ngơ ngác nhìn nhau: “Nói cách khác, chúng ta vẫn có thể sống như trước?”
"Đúng vậy, ngày trước như thế nào, tương lai sẽ như thế đó, mọi người đều thanh thản ổn định, cho dù có người xấu, cũng không thể để cho hắn ở ngoài này xúc phạm tới mọi người. Về phần biên cảnh cũng có một đội quân lớn đang canh giữ. Các ngươi phải tin tưởng thành Thần Linh, ngay cả khi khu an toàn tiêu tan thì thành Thần Linh vẫn sẽ là thành Thần Linh, không khác gì trước đây. " Người tuần tra nói, nhìn đám đông trầm tư.
Thành Thần Linh mới mở rộng với thiên hạ cũng chỉ được mấy năm mà thôi, đối với phần lớn bá tánh mà nói, ở sâu trong ký ức của họ vẫn còn những ký ức đau buồn, nên sau khi nghe tin khu an toàn sắp biến mất, lòng họ lại thấp thỏm lo âu.
Mấy ngày nay, các loại tin tức về khu an toàn tràn ngập toàn bộ thành Thần Linh, có rất nhiều điều tiếng, hiển nhiên cũng có tốt có xấu, dù sao thì mỗi người đều có cá tính và lý tưởng riêng, có một số người luôn suy nghĩ về hướng tích cực, cũng có một số người suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực.
Điều mà thành Thần Linh cần phải làm là ổn định tình hình hiện tại, đồng thời để bánh tá biết cuộc sống ổn định sau khi vùng an toàn biến mất, cho dù không có khu an toàn, cuộc sống của họ vẫn có thể ổn định bình yên như trước.
“Được rồi được rồi, mau về đi, đừng đứng ở giữa đường, phải làm gì thì làm đi,” người tuần tra tản bá tánh đang vây xung quanh ra, “Khu an toàn biến mất không liên quan gì đến bầu trời hôm nay, các ngươi nhìn trời cũng không có ích gì, sau này chú ý an toàn, đừng đứng giữa đường rất nguy hiểm."
Nói xong hắn quay người rời đi, tiếp tục tuần tra địa điểm tiếp theo.
Mọi người nhìn nhau rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Thật sự không có thay đổi sao? Ngày tháng sau này của chúng ta vẫn như cũ à? Không có gì khác biệt sao?"
"Hẳn là phải có gì khác đi? Không phải nói cũng có người có ý đồ xấu sao?"
"Hài, vậy thì có là gì, nếu là có người như vậy, một đám chúng ta xông lên giao người cho cục cảnh sát xem hắn còn có dám đắc ý không. Đây cũng giống như nhà tù cũ thôi, không đúng. hơi khác một chút, Dù sao thì nó cũng không khác lắm đâu, cũng chả là gì."
“Ngươi nói đúng đó, vậy chúng ta… ai làm việc nấy đi?”
"Đi đi đi, mọi người đều nói, ai làm gì thì làm đi, chúng ta đều phải làm việc kiếm tiền, cuộc sống này có thể có cái gì khác sao?"
“Cũng đúng,” người nói chuyện hất nhẹ chiếc khăn lông, vắt lên cổ rồi rung đùi đắc ý rời đi, “Còn phải làm việc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận