Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 467 -




Sắc trời dần sáng, hai người vừa nói chuyện, vừa đi về hướng trung tâm khu dân cư của trấn Thần Linh.
Mới bắt đầu Từ Triết còn muốn nói chuyện, thấy hai người nói chuyện cao hứng, đơn giản đứng ở một bên lẳng lặng lắng nghe, chỉ là đến thời điểm ngẫu nhiên yêu cầu hắn nói chuyện, hắn mới có thể mở miệng nói một hai câu lời nói.
Bản thân Điền Đường cũng không có nghiên cứu quá sâu về chuyện giáo dục, nhưng nàng xuyên qua lại đây, kiếp trước gần mười mấy năm thời gian, đều vẫn luôn trải qua ở trong trường học, từ nhỏ đến lớn tiếp thu cũng là chín năm chế độ giáo dục bắt buộc, phổ cập toàn diện tầm quan trọng của giáo dục.
Thậm chí xoá nạn mù chữ, cũng là chính sách mà kiếp trước nàng đã từng nghe qua không chỉ một lần.
Hiện tại hệ thống giáo dục của trấn Thần Linh cũng cơ hồ là rập khuôn phương châm giáo dục của kiếp trước.
Bùi Phong Bình ngay từ đầu còn chỉ là tùy ý nghe, càng nghe đến mặt sau, biểu tình càng trở nên nghiêm túc chăm chú hơn, ngay cả đề tài thảo luận cũng càng ngày càng thâm nhập, lúc sau hắn cùng Điền Đường thậm chí đến cả ngu dân và tuệ dân cũng thảo luận thật lâu.
Thời đại hiện giờ, người được tiếp nhận giáo dục vẻn vẹn chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó, trong đó có một phần nguyên nhân là bởi vì cơ sở điều kiện không theo không kịp, ví dụ nói giấy không đủ, thuật in ấn không được phổ cập, nhưng cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì bá tánh ngu dốt, hoàng thất quản lý lên càng nhẹ nhàng đơn giản hơn.
Bản thân Điền Đường cũng vẫn luôn tự hỏi về vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chỉ nghĩ đến một câu.
“Bùi lão, ta cho rằng ‘thiếu niên cường tắc quốc cường’, chính quyền hưng thế từ xưa đã có, lại chưa từng có triều đại nào có thể kéo dài mãi, chúng ta có thể nhìn đến cũng chỉ là tương lai trước mắt, tương lai xa hơn được nắm giữ trong tay các bá tánh, chỉ có để cho các bá tánh tự mình học được cách dùng lửa, mới có thể thật sự thoát ly cuộc sống sinh hoạt ăn tươi nuốt sống.”
Bùi Phong Bình hơi chút ngẩn ra, lâm vào trầm tư.
Hồi lâu lúc sau, hắn mới nghĩ thông suốt: “Lời này của thần sứ đại nhân rất đúng, là Bùi mỗ quá mức chú ý tới cái trước mắt, nước mạnh vì dân, nếu như có một ngày, bá tánh đều có thể khai trí thông tuệ, có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện trở nên đến không giống nhau.”
Bùi Phong Bình nói xong, Từ Triết ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đại khái là ngay cả bản thân Bùi Phong Bình cũng không có chú ý tới, lúc này hắn dùng chính là “nước mạnh vì dân”, là chân chính đặt tương lai của trấn Thần Linh ở trong lòng.
Ảnh hưởng vô tri vô giác, ngay cả người thông minh như Bùi Phong Bình cũng không ý thức được, hoặc có thể là hắn đã ý thức được, nhưng tâm hắn đã thiên hướng về trấn Thần Linh, cũng càng nguyện ý đứng về phía trấn Thần Linh này.
Sau đó Điền Đường trực tiếp dẫn Bùi Phong Bình đi đến trường học để gặp Du Ninh, không đợi nàng giới thiệu, bản thân Bùi Phong Bình đã tự giới thiệu trước, trình bày tình huống của hắn, cùng với tác dụng hắn có thể tạo ra khi ở lại trường học.
Nhược điểm của Bùi Phong Bình rất rõ ràng, hắn vừa mới tới trấn Thần Linh không lâu, đối với chương trình học của trấn Thần Linh không hiểu biết nhiều lắm, dạy qua cũng vẻn vẹn chỉ là học sinh lớp vỡ lòng, không thể làm lão sư chuyên ngành.
Nhưng hắn có kinh nghiệm khi đã làm quan nhiều năm, về phương diện quản lý có kinh nghiệm rất phong phú, cho dù trước đó chuyện hắn làm không có liên quan đến trường học, cũng có thể nhẹ nhàng suy một ra ba, tham gia vào việc quản lý trường học cũng không phải là vấn đề.
Mà bản thân Du Ninh là lão sư tiểu học, năng lực của nàng ở trên việc giáo dục là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng là ở trên phương diện quản lý, xác thực không quá chuyên nghiệp, cho nên sau khi Bùi Phong Bình nói xong, hai người lập tức đạt thành nhận thức chung, nếu không phải Bùi Phong Bình chủ động tỏ vẻ còn cần lại hiểu biết nhiều hơn một chút, nàng hận không thể giao toàn bộ chuyện quản lý trường học cho Bùi Phong Bình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận