Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 394 -




Điền Đường thật sự rất tán thưởng Vệ Lương Tài, cũng hy vọng Vệ Lương Tài có thể ở lại giúp nàng làm việc, nhưng nếu như đối phương không muốn, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, chỉ có thể thông qua giáo huấn một ít lý niệm làm hắn dần dần chuyển biến suy nghĩ.
“Mặc kệ ngươi tin hay không, hy vọng của ta là bá tánh được an bình.” Nếu người trước mắt không phải Vệ Lương Tài, đại khái Điền Đường sẽ không nói nhiều lời đến vậy: “Vệ tiểu tướng quân thân ở địa vị cao, chỉ sợ đã rất lâu rồi không lắng nghe được thanh âm của bá tánh, kỳ thật bá tánh cũng không để ý người ngồi bên trên rốt cuộc là ai, bọn họ chỉ muốn an cư lạc nghiệp, cũng chỉ muốn thế mà thôi.”
Vệ Lương Tài trầm mặc không nói.
Điền Đường cũng không rót mật ngọt vào tai hắn nữa, đưa hắn hướng bên kia đi đến: “Ta vẫn nói câu nói kia, nếu Vệ tiểu tướng quân muốn trấn Thần Linh có thể bảo trì bộ dáng như hiện giờ, tốt nhất đừng để lộ ra tin tức, nếu không người bị thương tổn vẫn là bá tánh, đồng thời Vệ tiểu tướng quân cũng mất đi một đường lui tuyệt hảo.”
Điền Đường mang Vệ Lương Tài đi đến khu bên ngoài cư dân, đưa hắn lên xe ngựa.
“Xe ngựa sẽ đi thẳng đến lối vào trấn Thần Linh, sau khi tới bên ngoài rồi sẽ có người đón, đưa Vệ tiểu tướng quân rời đi, hy vọng lần sau chúng ta gặp mặt sẽ ở trong một hoàn cảnh ôn hòa.” Điền Đường ngẩng đầu nhìn theo Vệ Lương Tài đang rời đi.
Xe ngựa đi được một lát đột nhiên dừng lại.
Vệ Lương Tài nhảy từ trên xe ngựa xuống, quay đầu lại xa xa hướng về Điền Đường khom lưng thật sâu, sau đó mới quay lại xe ngựa rời đi.
“Vậy mà hắn không có ở lại.” Chu Lí Viễn đến gần.
“Trước mắt hắn là người đầu tiên không muốn ở lại trấn Thần Linh.” Điền Đường cười, mọi người lúc trước, thậm chí bao gồm cả Triệu Đồ, sau khi nhìn thấy sự thần kỳ của trấn Thần Linh đều tự nguyện ở lại, chỉ có một mình Vệ Lương Tài lại từ chối.
“Xác thật Vệ gia là một nhà tận trung.” Chu Lí Viễn cảm khái nói, đơn giản nói với Điền Đường về chuyện của Vệ gia: “Vệ gia từ khi kiến triều cho tới nay luôn là tướng thần thế gia, tằng tổ phụ của Vệ Lương Tài, tổ phụ, phụ thân đều là đại tướng đương triều, bảo hộ biên cương, thẳng cho đến khi Nhân Vương cùng Triệu Vương phản loạn, Vệ gia mới không thể không rút về từ biên cương, lưu thủ Trung Nguyên.”
“Có đại tướng như vậy, thế lực của Nhân Vương cùng Triệu Vương có thể nhẹ nhàng đoạt được hai chỗ Tây Nam sao?” Điền Đường nhìn không được lòng sinh nghi hoặc.
Chu Lí Viễn lại thở dài lần nữa: “Ai nói không phải đây, lúc trước Nhân Vương cùng Triệu Vương cũng có kiêng kị đối với Vệ gia, không dám tự tiện làm chủ trương, nhưng mà triều đình cũng kiêng kị đối với Vệ gia, không dám để người Vệ gia trở về, chờ đến khi vị trên kia thật sự nghĩ thông suốt rồi, đưa người Vệ gia triệu hồi về thì mọi thứ đã không còn kịp nữa.”
Nghe đến đó, Điền Đường không khỏi líu lưỡi, nói đi nói lại còn không phải do ở bên trong triều đình phân tranh, chuyện như vậy xưa kia hình như rất nhiều triều đại đều có, nhìn mãi thành quen.
“Trách không được hắn không muốn lưu lại, lại bởi vì ta nói ‘đường lui’ mà do dự.” Điền Đường nói rồi, đột nhiên cười lên: “Xem ra hắn cũng hiểu rất rõ, cuối cùng mặc kệ là phương nào thắng lợi thì kết cục của Vệ gia có khả năng cũng sẽ không tốt đẹp gì, ngược lại là chỗ này của chúng ta có lẽ sẽ trở thành đường lui chân chính của Vệ gia.”
Chu Lí Viễn vuốt chòm râu: “Nếu có thể thu đại tướng Vệ gia thu vào dưới trướng, có lẽ thống nhất… khụ khụ…”
Điền Đường cười như không cười mà nhìn hắn.
Chu Lí Viễn chắp tay sau lưng quay người đi, vừa đi vừa nhắc mãi: “Ai, lớn tuổi rồi, đầu óc sử dụng có chút không tốt lắm, đi tìm Bạch đại phu giúp đỡ điều trị một chút, phải bồi bổ thân thể mình nhiều hơn mới được.”
Điền Đường buồn cười nhìn hắn rời khỏi.
Thống nhất thiên hạ.
Hiện tại trên cơ bản trong lòng những người đi theo nàng này đều có ý niệm đó, thậm chí có một số bá tánh của trấn Thần Linh cũng đều vụng trộm nói đến việc này, nhưng có rất ít người nhắc tới trước mặt Điền Đường, đây xem như là một cái bí mật công khai, nhìn thấu nhưng không nói toạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận